Chương 85

Mặc dù không thích cô, nhưng vì phép lịch sự Vương Nhất Bác vẫn phải làm

"Cô ngồi trước, tôi đi rót trà"

"Không cần đâu"

Phó Mộng Khê gọi hắn lại

"Tôi còn có việc, chỉ ngồi một lát"

Vương Nhất Bác vẫn đặt chén trà xuống trước mặt cô

"Không biết Phó tiểu thư tìm tôi có chuyện gì? Muốn ký hợp đồng với công ty của tôi?"

"Dĩ nhiên không phải, Vương tổng, tôi cũng không vòng vo với anh, tôi yêu Tiêu Chiến"

Vương Nhất Bác bị cô nói trực tiếp nên hơi sửng sốt, theo đó cười một tiếng

"Sau đó thì sao? Cô nói như vậy là muốn tôi tặng Tiêu Chiến cho cô?"

Phó Mộng Khê tiến lên một bước, con mắt nhìn chằm chằm hắn

"Không phải nhường, anh ấy vốn chính là của tôi"

Mày Vương Nhất Bác hơi nhíu lại, còn chưa kịp trả lời, cô đã nói tiếp

"Hai chúng tôi đã quen biết từ lâu. lúc tôi còn chưa làm thực tập sinh, anh ấy vẫn là sinh viên học thiết kế, tiếp xúc với nhay mấy lần chúng tôi đã xác định quan hệ yêu đương, về sau tôi đi Hàn Quốc, sau khi anh ấy tốt nghiệp cũng vì tôi mà vào công ty, từ bỏ thiết kế, cùng tôi ở một chỗ làm thực tập sinh. Hai năm sau, tôi được công ty đề cử xuất đạo, nhưng một phần trên hợp đồng là không cho phép nghệ sĩ yêu đương. Cho nên mới ước định chia tay giả, chờ đến khi sự nghiệp mỗi người đều có khởi sắc, Tiêu Chiến đồng ý với tôi sẽ vì tôi mở phòng làm việc của mình, cùng nhau xuất đạo"

"Phó tiểu thư nói với tôi những chuyện này làm gì"

"Tôi hy vọng anh cách xa Tiêu Chiến, đừng quấn lấy anh ấy nữa"

"Tôi quấn lấy cậu ấy?"

"Anh thật sự nghĩ Tiêu Chiến yêu anh thật sao? Yêu anh thật tại sao muốn giải trừ hôn ước, tại sao lại chuyển về nhà trọ của mình"

Cô thấy sắc mặt Vương Nhất Bác càng thêm khó coi

"Anh ấy nhiệt tình với anh chỉ bởi vì công việc cần, đồng ý vì tôi mà mở phòng làm việc, anh ấy tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, mà anh chẳng qua là một phần trong kế hoạch lâu dài của anh ấy mà thôi, Tiêu Chiến luôn luôn biết mình muốn cái gì, anh là ông chủ của anh ấy, hẳn là so với tôi rõ ràng hơn"

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ 'ông chủ', Vương Nhất Bác có chút hoảng, không biết lời cô nói có phải là thật hay không, cũng không biết mình nên phản bác như thế nào

Phó Mộng Khê tiếp tục tăng áp lực

"Hợp đồng của anh ấy với công ty các anh chắc cũng sắp hết hạn rồi, anh ấy có cùng anh tiếp tục ký không? Nếu như anh ấy thật lòng, tại sao hợp đồng bị trì hoãn, chỉ những ai muốn hủy hợp đồng mới làm như vậy, chẳng lẽ Vương tổng đã quá nhập tâm vào vở kịch này, không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ chấm dứt hợp đồng? "

Cô càng nói, tâm Vương Nhất Bác càng hoảng, theo quy trình thông thường, Tiêu Chiến đã sớm nên ký hợp đồng, chứ không phải trì hoãn tới bây giờ, mình không có hỏi qua, cũng chưa từng nghĩ tới nguyên nhân, hắn không tin, không tin Tiêu Chiến là đang lừa mình

"Tôi cũng hoài nghi Tiêu Chiến không cùng anh lên || giường"

Vốn là tính thăm dò một câu, không ngờ trong nháy mắt sắc mặt Vương Nhất Bác trắng bệch giống như là đang chứng minh, Phó Mộng Khê cảm thấy lúc này ông trời cũng đang giúp, đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô

"Anh có muốn biết cảm giác như thế nào không"

Cô lấy điện thoại ra, kín đáo đưa cho Vương Nhất Bác, hình ảnh không có âm thanh lại càng có thể kí©h thí©ɧ giác quan người ta, chỉ một chút thôi, đủ để làm cho lòng người ta đau nhức

Điện thoại từ từ trượt khỏi tay rơi xuống sàn, màn hình vỡ vụn giống như là tâm vỡ vụn

Nhìn Vương Nhất Bác ngu ngơ tại chỗ, Phó Mộng Khê biết mục đích của mình đã đạt được, nhặt điện thoại lên

"Màn hình cũng không cần Vương tổng bồi thường, coi như là cái giá tôi đổi Tiêu Chiến về"

Sau khi Phó Mộng Khê đi, thật lâu sau Vương Nhất Bác mới lấy lại tinh thần, bây giờ hắn cảm giác mình chính là một câu chuyện cười cho thiên hạ, hắn thật muốn chạy tới trước mặt Tiêu Chiến chất vấn cậu vì cái gì, muốn cậu giải thích rõ ràng

Hắn không tin Tiêu Chiến không yêu mình, thế nhưng yêu mình lại vì cái gì cùng nữ nhân này lên || giường, thật sự chẳng lẽ mình đã đâm đầu quá sâu, Tiêu Chiến Tiêu Chiến diễn quá tốt

"Cẩu Tể Tể, tôi về rồi!"

Tiêu Chiến mở cửa ra, đã nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng trước khay trà không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì, tay đang sờ cái nhẫn

Vừa cởϊ áσ khoác ra, cậu chú ý tới chén trà trên bàn, không phải là mình dùng, cũng không phải Cẩu Tể Tể

"Hôm nay có khách tới nhà sao, có phải là Trần Dịch tới?"

Vương Nhất Bác vẫn không có động

"Tiêu Chiến, có phải anh muốn kết thúc hợp đồng hay không?"

"Hả? Không có, sao em lại nói cái này"

"Vậy gia hạn hợp đồng ngay bây giờ!"

"Chúng ta không phải đã nói 14/2 bàn lại vấn đề này sao"

Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay Cẩu Tể Tể không thích hợp

"Hôm nay ai đã tới đây?"

"Giải trừ hôn ước, chuyển ra ngoài ở, tất cả những công việc điên rồ năm ngoái đều là anh lên kế hoạch phải không, anh từ lâu đã muốn rời bỏ em hay không!"

"Vương Nhất Bác tôi đang hỏi em! Rốt cuộc là ai đã tới đây!"

Tiêu Chiến nghe hắn nói những điều xuyên tạc này, cũng nổi giận

"Em cũng đang hỏi anh! Kế hoạch tốt của anh với bạn gái như hình với bóng, lúc thì cùng cô ta nắng sớm chiều mưa, nhưng có nghĩ đến em một lòng một dạ đều dành cho anh không! Anh vì thực hiện lời hứa của mình mà chà đạp lên chân tình của em như vậy!"

Tiêu Chiến cuối cùng cũng hiểu

"Là Phó Mộng Khê tới đúng hay không, Vương Nhất Bác em cái đồ không có trái tim! Tôi ở cùng em thời gian dài như vậy đều không hơn được mấy câu cô ta nói!"

"Em không có trái tim! Em không có trái tim mới có thể bị anh lừa gạt lâu như vậy! Chẳng lẽ anh thì có trái tim hả!"

Vương Nhất Bác tháo cái nhẫn trên tay, dùng sức ném đi, kia là Tiêu Chiến tặng hắn, vốn cho là cả một đời cũng sẽ không tháo ra

Tiêu Chiến nhìn chiếc nhẫn rơi xuống đất, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt nó lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi bẩn, giống như là trái tim của mình bị Vương Nhất Bác đập vỡ nát

"Được, được! Tôi chính là muốn giải ước! Cô ta nói gì đều đúng! Cô ta nói gì đều đúng! Chính là tôi lừa gạt em, đáp án này em hài lòng hay chưa! Em hài lòng hay chưa!"

Tiêu Chiến đẩy cửa chạy ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mang theo...

Người ta đều nói rằng trời không lạnh khi tuyết rơi, nhưng khi tuyết tan, không khí lại lạnh lẽo (1), huống hồ Tiêu Chiến chỉ mặc cái áo len, nhiệt độ lạnh buốt khiến cậu khôi phục nửa phần lý trí, cậu cảm thấy mình thật buồn cười, ngay cả áo khoác đều không mặc đã chạy ra khỏi nhà, mà kia rõ ràng là nhà trọ của mình, thế nhưng còn có thể làm gì khác sao, chẳng lẽ phải đuổi Nhất Bác ra, cậu lại không làm được

Bước chân một sâu một nông giẫm xuống vũng bùn phát ra âm thanh, như thể đang cười nhạo cậu ngốc vậy

Cậu thật sự rất khó chịu, ở chung với nhau lâu như vậy, mọi nỗ lực của mình đều không thể đổi lấy sự tin tưởng của Vương Nhất Bác sao, mình làm cái gì, chuẩn bị ngạc nhiên đều bị xuyên tạc, giống như tất cả đều không có ý nghĩa

Cậu nhìn chiếc nhẫn bị mình nắm trong tay, trong nháy mắt ném đi, cái loại cảm giác này bi thương còn hơn cả tâm đã chết

Lúc này cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nước mắt từng giọt từng giọt từ trên gương mặt rơi xuống cậu cũng không phát giác

-

(1) 雪不冷化雪冷 tuyết bất lãnh hóa tuyết lãnh: it's not cold when it snows, but when the snow melts, the air is frigid - trời không lạnh khi tuyết rơi, nhưng khi tuyết tan, không khí lạnh lẽo