🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tiêu Chiến phải ở lại thành phố A 3 ngày, ngoài buổi họp báo ngày hôm nay ra, còn có hoạt động thương mại trong 2 ngày tới
Thời gian tổ chức buổi concert đầu tiên càng ngày càng gần, bài hát cuối cùng của mình vẫn chưa được hoàn thành, thật sự là nghĩ đến đã đau đầu, nhưng cậu lại không muốn làm qua loa lấy lệ
Nhưng mà qua lễ tình nhân cũng sẽ đến năm mới, năm mới năm nay muộn hơn bình thường một chút, nhưng nó khiến Tiêu Chiến mong chờ hơn bao giờ hết, bởi vì cho dù không về nhà, cũng không chỉ còn một mình nữa
Ngày trở về hôm đó Vương Nhất Bác ra sân bay đón Tiêu Chiến, còn tưởng rằng có thể gặp được người ngay lập tức, không nghĩ tới lần này lịch trình công khai, Tiêu Chiến cùng mọi người trở về, không đi cửa VIP, lối ra bị vây đến con kiến cũng chui không lọt, ba tầng trong ba tầng ngoài đều là fan hâm mộ, bảng led tiếp ứng được nâng cao cùng các banner chặn lại tầm mắt Vương Nhất Bác, cho đến khi đám đông dần dần di chuyển ra ngoài, mới biết được bọn họ đã ra ngoài rồi
Ở chỗ này gặp Tiêu Chiến, nhất định sẽ bị fan hâm mộ nhìn thấy, Vương Nhất Bác chỉ có thể gửi cái tin Wechat cho cậu, đang ở trong xe chờ cậu
Thoát khỏi đám đông hỗn loạn, người nào đó lặng lẽ trở lại xe, không biết khi nào hắn và Chiến ca có thể đi bộ một cách trắng trợn dưới ánh mặt trời, có thể tuyên bố tình yêu này với công chúng và được công chúng chấp nhận, bây giờ mà nói ra, Chiến ca sẽ thất nghiệp mất
Khi những suy nghĩ của Vương Nhất Bác đang bay xa, Tiêu Chiến đã lên xe rồi
"Cẩu Tể Tể! Nghĩ gì thế!"
"Chiến ca, lúc nào chúng ta mới có thể chân chính ở cùng một chỗ?"
Tiêu Chiến chắc chắn biết hắn bởi vì hôm nay không thể danh chính ngôn thuận đón trong sân bay mà phải nhắn tin nên suy nghĩ lung tung
"Sắp rồi, tôi sẽ không để em chờ quá lâu đâu Cẩu Tể Tể, lại nói em còn nhỏ, em lo lắng cái gì, người nên lo lắng phải là tôi có được hay không "
Thực ra thì trong lòng Tiêu Chiến đã sớm nghĩ kỹ mọi chuyện rồi, cậu đang chờ, chờ ngày đó nói cho toàn thế giới biết 'Tôi yêu em'
Coi như là đã kết thúc gần hết các hoạt động thương mại của năm ngoái, Tiêu Chiến dùng thời gian còn lại với mọi tinh lực
(tinh thần và thể lực) vùi đầu vào buổi concert, từ lựa chọn sân bãi, bố trí sân khấu đến bán vé, đều là tự mình Tiêu Chiến lo liệu, lúc đầu Vương Nhất Bác muốn giúp cậu, nhưng Tiêu Chiến nói mình có thể, bất kể thế nào cũng không cho hắn giúp đỡ
Tiêu Chiến chọn 190 tấm vé được phân phối miễn phí thông qua lựa chọn ngẫu nhiên của fan trên Weibo, có người hỏi cậu tại sao chỉ có 190 vé, cậu chỉ cười mà không đáp, sinh nhật Nhất Bác là 0805, sinh nhật của mình là 1005, 85 cộng với 105 là 190, tâm tư nhỏ lén lút giấu vào trong đó, không ai phát hiện được, đó là bí mật chỉ thuộc về hai người bọn cậu
Phần lớn thời gian Tiêu Chiến đều dành cho phòng luyện tập, ca khúc, vũ đạo đều muốn luyện, ca khúc cuối cùng cậu muốn thể hiện bằng cách vừa đàn vừa hát, nên lại tham gia học ghita
Bên phía Vương Nhất Bác, phần lớn công việc năm cũ công ty đều sắp xếp ổn thỏa hết rồi, cuối cùng hắn cũng lại được rảnh rỗi như trước, nhưng lại không có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ở nhà nhàm chán quá, dứt khoát đi học món cay Tứ Xuyên
Chiến ca thích ăn cay, trong khoảng thời gian này lại bận rộn, hôm nào hai người cũng không thể ăn đồ ăn ngoài, mà lại có câu nói rất hay, con đường ngắn nhất đến trái tim một người là thông qua dạ dày của người đó
Lúc mới bắt đầu thất bại 1 2 lần khẳng định là khó tránh khỏi, sau đó 3 5 lần, món ăn cũng ra hình ra dạng, mặc dù không đuổi kịp tay nghề thành thạo các món ăn ngon của Tiêu Chiến, nhưng từ màu sắc đến hương vị đều có thể cho 60 điểm trở lên
Tiêu Chiến cũng vô cùng cho mặt mũi, mỗi lần đều ăn đến sạch sẽ, thỉnh thoảng về sớm, cũng sẽ đeo tạp dề lên, tay nắm tay dạy người bạn nhỏ nấu thịt lợn luộc*
Đầu tiên xem hắn chuẩn bị gia vị như thế nào, giúp hắn điều chỉnh lượng trước khi cho vào chảo, cố gắng không nhúng tay vào, chỉ ở bên cạnh nhìn người nào đó do do dự dự bỏ ớt xuống, chờ đến lúc làm xong để nếm thử lại chảy nước mắt vì cay, dáng vẻ tìm nước khắp nhà, Tiêu Chiến cười đến gập cả người xuống
Ngày này Vương Nhất Bác vẫn bận rộn trong phòng bếp như trước, bên ngoài truyền vào một tràng tiếng gõ cửa, hắn còn đang nghĩ làm sao hôm nay Chiến ca lại về sớm như vậy, còn không mang theo chìa khoá, thật không giống với tác phong của anh
Mở cửa, người đứng bên ngoài quả nhiên không phải Tiêu Chiến, là một người phụ nữ --- Phó Mộng Khê
Vương Nhất Bác biết cô, người có scandal với Tiêu Chiến trong ba bốn tháng, hắn làm sao có thể không biết
"Anh là Vương Nhất Bác?"
Người đầu tiên lên tiếng là Phó Mộng Khê, hôm nay cô tìm đến Tiêu Chiến để ngăn anh phát ra video đoạn đường giám sát, bây giờ cô đã không có tình yêu, nếu như lại mất đi sự nghiệp này, vậy cô không còn cái gì nữa, lại không nghĩ rằng người mở cửa là Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác thấy là cô cũng có chút kinh ngạc, không biết cô đến nhà Tiêu Chiến làm gì, cũng không biết hai người rõ ràng chưa từng gặp mặt, tại sao cô lại biết hắn
"Cô là Phó Mộng Khê phải không, tới đây là có chuyện gì không?"
"Đây là nhà của Tiêu Chiến"
Vương Nhất Bác không nghe ra câu này là nghi vấn hay là khẳng định
"Tiêu Chiến chưa về, cô muốn tìm anh ấy thì đến công ty, có chuyện gì mà hai nhân vật công chúng lại nói chuyện tại nhà riêng, ảnh hưởng đều không tốt đâu "
Phó Mộng Khê đột nhiên thay đổi chủ ý
"Tôi hôm nay tới đây là tìm anh"
"Tìm tôi?"
"Ừm, tôi có thể đi vào rồi nói không, tôi đứng đây nếu như bị chụp được, ảnh hưởng đối với Tiêu Chiến cũng không tốt, chưa kể rằng có anh trong bức ảnh này"
Sắc mặt Vương Nhất Bác khó coi đi mấy phần, nhưng vẫn để cô đi vào
-SẮP ĐẾN CUỐI TRUYỆN RỒI CÒN KHÔNG ĐƯỢC ĂN CẨU LƯƠNG Ư?*Shuizhu (水煮肉片)Được dịch từ tiếng Anh-Shuizhuroupian là một món ăn Trung Quốc có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Tứ Xuyên và tên theo nghĩa đen là "lát thịt luộc". Việc chuẩn bị món ăn này thường bao gồm một số loại thịt, ớt, và một lượng lớn dầu thực vật. Thịt được chuẩn bị với nước, tinh bột và một chút muối.