Chương 78

Phần lớn thời gian tuần này Tiêu Chiến đều trong phòng vũ đạo, đương nhiên còn có một khách không mời mà đến — — — Phó Mộng Khê, vốn là vũ đạo hai người không quá khó, luyện tập hai ngày là có thể, nhưng nhà gái đều lấy các loại nguyên do yêu cầu luyện tập thêm, sợ truyền ra lời đồn Tiêu Chiến không kính nghiệp, đoàn đội cũng không tiện từ chối

Có ít thời gian gặp Tiêu Chiến vào ban ngày, Vương Nhất Bác liền tìm cơ hội tới công ty nhìn anh tập nhảy

Kỳ thực Tiêu Chiến đã rất cố gắng tránh Phó Mộng Khê, thế nhưng vũ đạo nam nữ kết hợp, ít nhiều gì đều xen lẫn chút động tác ám muội, những này rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác, thì càng thêm ghen tuông rồi

Vốn là ở trong lòng hắn, Tiêu Chiến cùng Phó Mộng Khê hiện tại chỉ có quan hệ không minh bạch, những động tác này càng là thêm dầu vào lửa, để hắn xúc động muốn đánh người hơn

Hắn đã sớm bảo trợ lý đặt bàn trước trong quán lẩu, nghĩ Tiêu Chiến mấy ngày nay không nghỉ ngơi nhất định lại không lại không ăn cơm thật ngon, dẫn anh đi ăn lẩu, có thể chính mình thấy hình ảnh khiến hắn tức giận, dọc theo đường đi cũng không cùng Tiêu Chiến nói một câu

Đến nơi, Tiêu Chiến cũng nhìn thấu dáng vẻ Vương Nhất Bác không cao hứng, mình lại không biết rõ nguyên nhân lắm

"Cẩu Tể Tể, em làm sao thế? Cùng đổng sự xung đột ý kiến rồi hả?"

"Không có"

Gương mặt Vương Nhất Bác lạnh lùng

"Vậy chính là cùng Trần Dịch cãi nhau rồi !" Tiêu Chiến cầm thực đơn đẩy về phía hắn

"Được rồi được rồi, không muốn không vui, thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài, em chọn món đi, anh đói bụng!"

"Ở trong mắt anh em cứ ấu trĩ như vậy à! Không phải là cùng cái này náo chính là cùng cái kia làm phiền!"

Lời nói Tiêu Chiến ở trong mắt Vương Nhất Bác còn tưởng rằng cậu là giả ngốc, cho là cậu còn chưa muốn tự nói với mình ngọn nguồn cùng Phó Mộng Khê, nhưng Tiêu Chiến giờ khắc này là thật ngốc, thật sự không biết cỗ lửa giận không tên củaVương Nhất Bác này ở đâu ra

Sắc mặt Tiêu Chiến hơi khó coi, nhưng vẫn là dịu dàng hỏi hắn

"Ngày hôm nay em làm sao vậy? Lúc trên đường đã cảm thấy em không đúng, tôi chọc em tức giận rồi? Coi như là tức giận cũng không thể không ăn cơm thật ngon phải không, nếu như em đói chết, cũng không có ai phát tiền lương cho tôi ~"

Rõ ràng là mang theo giọng làm nũng, nhưng Vương Nhất Bác một chút cũng không hiểu

"Em ở đây ngoại trừ phát tiền lương chứ không có tác dụng khác phải không! Được, vậy anh đi tìm bạn nhảy của anh mà ăn cơm! Đừng tìm ở đây em không thoải mái!"

Tiêu Chiến là người ăn mềm không ăn cứng, mấy ngày nay bị Phó Mộng Khê uy hϊếp nổi giận cũng tích tụ lại, bây giờ ngay cả người mình coi trọng nhất cũng không cho mình sắc mặt tốt, tức giận trong lòng cũng ép xuống không được

"Vương Nhất Bác em điên rồi hay là ăn thuốc súng! Nếu không phải em nói muốn tới nơi này ăn cơm em nghĩ tôi muốn tới đây ăn sao? Làm sao, bây giờ nhìn tôi không vừa mắt nữa rồi hả, được, tôi đi!"

Tiêu Chiến cầm lấy áo khoác, cũng không quay đầu lại rời khỏi quán lẩu

Vương Nhất Bác ngày đó không về nhà Tiêu Chiến, trở về biệt thự của mình. Nhìn căn nhà trống rỗng lớn như vậy, dù được trang trí đẹp mắt đến đâu, nó cũng không ấm áp như căn hộ nhỏ của Tiêu Chiến

Chỉ là ngủ trưa trong cái nhà vắng ngắt này, Vương Nhất Bác đã chịu không nổi, một buổi trưa không ngủ này đã khiến hắn nhận ra sai lầm của mình, buổi chiều công ty vừa xong việc, liền đi tìm Tiêu Chiến, nhưng lần này hắn không đi vào, nhìn thấy cô gái kia hắn vẫn sẽ tức giận, còn không bằng ở bên ngoài thành thành thật thật chờ người, mắt không thấy tâm không phiền

Tiêu Chiến đi ra đã nhìn thấy xe Vương Nhất Bác, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua rồi đi lên xe của mình

Vương Nhất Bác nhìn ra anh Chiến bị mình làm tức giận lửa còn chưa có tiêu, một đường ảo não theo ở phía sau, thẳng đến nhìn thấy Tiêu Chiến vào phòng đóng cửa lại, hắn cũng không dám tiến lên

Cũng không biết người ngồi trong xe bao lâu, nghĩ nửa ngày vẫn là xuống xe trước cổng nhà Tiêu Chiến đi đi lại lại, muốn đưa tay gõ cửa, lại sợ anh Chiến không cho mình vào

Sau khi đứng được một lúc, đã cảm giác tay mình có chút đông lại tê tê, cửa nhà trọ cuối cùng cũng mở ra

"Em ngốc à! Trời lạnh như thế cũng không biết gõ cửa!"



Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến vẫn là đau lòng cho mình, vội vã đi vào, nhưng hai người ngốc nghếch này đã quên rằng Vương Nhất Bác rõ ràng là có chìa khoá...