Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 72

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tôi vẽ xong rồi"

Tiêu Chiến bỏ bảng vẽ xuống, đưa iPad ra, Vương Nhất Bác nhận lấy, trên bản vẽ mặt hắn đúng là có chút quẫn bách, mặc dù trông mình không được thông minh lắm, nhưng không thể không nói bức tranh Tiêu Chiến vẽ thật sự rất có thần, ngay cả lúc đó tay mình nắm góc áo vì căng thẳng, chi tiết nhỏ này cũng được thể hiện ra, tùy tiện thêm một bộ lọc thì có ngay một loại cảm giác rất chân thực

"Bức tranh không tệ, thế nhưng là một họa sĩ cậu không nên chọn góc độ với biểu cảm đẹp nhất của người mẫu hay sao, cậu xem một chút cậu chụp biểu cảm này... rõ là..."

"Anh không giống với những người mẫu kia"

"Có cái gì không giống?"

"Anh vẽ thế nào cũng đẹp"

Đột nhiên được khen Vương Nhất Bác lúng túng không biết trả lời thế nào

"Khụ, ờ... bức ảnh này gửi cho tôi"

"Làm gì, anh không phải vừa mới ghét bỏ không dễ nhìn à"

"Tôi lại không nói bức tranh không dễ nhìn! Tôi là nói biểu cảm của tôi..."

Vương Nhất Bác vội vàng giải thích

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lúng túng, cười cười cầm lấy iPad

"Tôi biết ý của anh, trêu anh tí làm sao còn tưởng là thật, anh muốn bức tranh này để làm gì? Anh tự luyến như vậy, chẳng lẽ muốn làm hình nền điện thoại?"

"Tôi tự luyến chỗ nào, hình nền điện thoại của tôi vẫn là ảnh cậu có được hay không, à đúng vậy, cậu có thể vẽ một tấm hai chúng ta với nhau được không! Hình nền như thế mới đẹp làm sao!"

"Không muốn, tự mình vẽ mình rất kì quặc"

"Tiêu lão sư ~ Tiêu đại minh tinh ~ Tiêu đại hoạ sĩ ~ Anh Chiến ~ chỉ vẽ một bức, chỉ một bức! Có được hay không"

Vương Nhất Bác giở trò vô lại ôm lấy cánh tay Tiêu Chiến

Tiêu Chiến cảm giác mình sắp bị lắc ngất

"Được rồi ~ vậy anh muốn vẽ thế nào? Vẽ chúng ta đang ngồi ở trên ghế salon à?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút

"Cực quang! Vẽ lần chúng ta ngắm cực quang kia có được hay không, tôi còn bức ảnh bức ảnh đây, cậu có muốn xem hay không?"

"Không cần"

Tiêu Chiến quả quyết nói, ký ức ngày đó đều khắc sâu ở trong đầu, làm sao sẽ quên được, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cẩu Tể Tể tràn đầy chờ mong, lấy bảng vẽ đặt lên trên đầu gối

"Có muốn cùng vẽ hay không"

"Tôi? Thôi quên đi, trên giấy tôi còn vẽ được, vật này tôi thật sự chưa có dùng qua"

Vương Nhất Bác xua xua tay, cầm bảng vẽ nhét vào trong lòng Tiêu Chiến

"Sợ cái gì, không phải ở đây còn có Tiêu đại hoạ sĩ hay sao"

Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác, đưa hắn bút cảm ứng, rồi nắm lấy tay hắn, Vương Nhất Bác đi theo lực đạo tay Tiêu Chiến, trên bảng đen vẽ ra từng nét, thực tế nói trắng ra vẫn là Tiêu Chiến đang vẽ, nhưng cái cảm giác này rất vi diệu, Vương Nhất Bác chỉ gặp loại tình huống này trong phim thần tượng, bây giờ hắn cảm giác mình đều sắp ngồi trong lòng Tiêu Chiến rồi

Sự chú ý của hắn một chút cũng không đặt trên bảng vẽ, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy xương quai hàm cùng hầu kết đẹp đẽ của người kia, theo bản năng nuốt nước miếng

Tiêu Chiến chăm chú vẽ vời, Vương Nhất Bác thì chăm chú ngắm Tiêu Chiến

"Này, anh nói đi nét chỗ này ổn không, có cần đậm hơn không"

Tiêu Chiến chìm đắm trong bức tranh, thỉnh thoảng còn trưng cầu ý kiến Vương Nhất Bác, những lúc thế này Vương Nhất Bác sẽ nhanh chóng nhìn về phía bảng vẽ, qua loa nói

"Rất đẹp đó, tôi không hiểu lắm, cậu tự xem đi"

Một giây sau sau con mắt lại bay đến trên người Tiêu Chiến, lưu lại gò má hoàn mỹ ngay phía trước

"Anh cảm thấy màu sắc trời sao đậm hay nhạt sẽ đẹp hơn"

"Cứ theo kí ức của cậu là được"

Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra cái gì đó

"Đúng rồi, tôi nghĩ vẽ cực quang màu tím!"

"Hả? Nhưng không phải ngày đó chúng ta thấy là màu xanh lục sao?"

Tiêu Chiến nhìn hắn không hiểu hỏi

"Nhưng nhìn thấy cực quang màu tím là nguyện vọng của chúng ta mà, đặt màn hình như vậy mới có thể mỗi ngày đều nhắc nhở tôi lại tìm cơ hội dẫn cậu đi ngắm cực quang"

Một lúc sau, Tiêu Chiến buông bàn tay hắn

"Đại công cáo thành!"

Vương Nhất Bác hồi hồn nhìn bức tranh do chính mình vẽ, gương mặt kinh ngạc vui mừng, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất lớn, trên màn hình là hình ảnh hai người hôn nhau dưới cực quang màu tím, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt bọn họ, nhưng như vậy vừa vặn hoàn hảo, Vương Nhất Bác mới vừa còn nghĩ hình nền này ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy, Tiêu Chiến chẳng phải là lại lên nhiệt sưu hay sao, hắn cũng không muốn Tiêu Chiến lại bị dư luận công kích

Tiếp tục nhìn bức tranh, trước mắt thế mà lại hiện lên cảnh tượng đêm đó, lữ trình Iceland lần trước, lần đó đối với mình mà nói thực sự là một sự tồn tại khó quên, hắn còn nhớ lúc đó cảnh sắc bầu trời đêm trong đôi mắt Tiêu Chiến so với những gì hắn gặp qua đều không đẹp bằng, kể cả cực quang đêm đó

Vương Nhất Bác đổi hình nền xong, lấy điện thoại Tiêu Chiến cũng đổi thành hình này, Tiêu Chiến cũng không có ý tứ muốn cản, ngồi trên salon gối lên cánh tay mình nhìn hắn thao tác trên điện thoại

"Ôi, Cẩu Tể Tể đúng là lộng hành, tôi cũng không nói phải đổi hình nền"

Tiêu Chiến buồn chán nghĩ nghĩ muốn trêu hắn

"Làm sao, cậu còn dám không cho? Đây chính là bức tranh hai ta cùng nhau vẽ, lại ghét bỏ cũng phải nhịn cho tôi"

"Không chê không chê, chính là cảm thấy hình nền thần tài của tôi dùng rất tốt"

"Thần tài dùng tốt? Tôi là boss của cậu, tôi mới là thần tài của cậu có được hay không, không thuận theo tôi, cẩn thận tôi cắt xén phí diễn xuất của cậu, lại nói hắn có chỗ nào dùng tốt, cậu muốn thì dùng tôi đây này"

Vương Nhất Bác vòng vo với Tiêu Chiến giả vờ ngây thơ nở nụ cười

"Tôi chỗ nào cũng tốt, mà bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi"

Tiêu Chiến sững sờ một lát, mãi mới phản ứng lại được cảm giác mặt mình nóng lên, đạp hắn một cước

"Vương Nhất Bác anh có thể học cái gì tốt được hay không, làm sao trong đầu toàn chứa vớ vẩn gì vậy"

"Tiêu lão sư cậu đang nghĩ cái gì đấy! Tôi nói chính là cậu cần tiền thì có thể dùng tôi mà!"

Vương Nhất Bác Đã trúng một cước nói xong mau chóng rời khỏi cái chỗ nguy hiểm này, đứng ngoài tầm với của Tiêu Chiến, nhìn dáng vẻ cậu ăn quả đắng (ngật biết: tiếng địa phương chỉ sự khuất phục, nhận thua xiangrikui24.wordpress), buồn cười không ngưng lại được

"Hahaha, không nghĩ tới cậu vậy mà muốn dùng thần tài làm những chuyện khác, Tiêu lão sư cũng thật nhiều suy nghĩ, bất quá tôi cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu, hahaha"

"Cười cười cười! Cười chết anh đi, mỗi ngày chỉ biết bắt nạt tôi, tôi mới không muốn đặt hình nền giống anh!"

Tiêu Chiến làm bộ cầm điện thoại lên

"Ơ, đừng đừng đừng, anh Chiến tôi sai rồi, là tôi suy nghĩ nhiều, cậu nghĩ không nhiều chút nào, chỉ cần cậu không đổi hình nền nói cái gì cũng được!"

Vương Nhất Bác vội vàng lấy lại điện thoại

"Hừ! Tôi nói đều đúng, anh nhìn bây giờ mấy giờ rồi, không đi nấu cơm anh Chiến của anh đều muốn chết đói!

"Được được được, ngài ở đây chờ tôi một lúc, cơm lập tức bưng tới"

Vương Nhất Bác cũng hết sức phối hợp trả lời lại

"Nhanh lên!"

Tiêu Chiến nói xong cũng quay đầu đi chỗ khác, trên mặt tràn đầy ý cười

2020 vui vẻ! Lên phát lì xì lên phát lì xì đây!!!!!!!!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »