Chương 70

Kết thúc chuyến đi DisneyLand, trời cũng không còn sớm nữa, hai người chuẩn bị về nhà, vừa mới lên xe, cái bụng Vương Nhất Bác đã bất mãn gào thét 'ùng ục ~', Tiêu Chiến liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình xe 7:29, thực sự đã chơi một ngày, thời gian này cần phải ăn cơm tối, mặc dù mình không phải rất đói, thế nhưng cái bụng Cẩu Tể Tể đang kháng nghị, mà ngay phía trước xe có McDonald's

"Cẩu Tể Tể, chúng ta đi ăn một chút gì đó hãng về nhé"

Tiêu Chiến vừa mở miệng, Vương Nhất Bác đáp ứng ngay, cũng đang có ý này

Vương Nhất Bác đứng xem menu trước quầy còn do dự Tiêu Chiến là một minh tinh có phải là cần kiểm soát ăn uống hay không, không thể ăn đồ ăn rác (1), nhưng mà chính minh tinh kia đã lấy điện thoại đặt hàng, cầm cây ốc quế vị muối biển bắt đầu ăn

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đứng ngơ ngác

"Cẩu Tể Tể anh không phải là đói bụng sao, làm sao thế, đứng ngốc nhìn menu là no rồi?"

Nói qua nhận lấy cây kem ốc quế khác nhân viên phục vụ đưa tới, cùng với cây kem của mình nhét vào tay hắn, mới bưng cái đĩa ngập đồ ăn tìm một bàn gần cửa sổ ngồi xuống

Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn vẹn cảnh đêm ở DisneyLand, đôi khi, lâu đài không chỉ có giấc mơ của các cô gái, mà còn cất giấu nguyện vọng của các chàng trai

Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ

"Nhất Bác, chờ có thời gian chúng ta đi tới DisneyLand lớn nhất nhé"

"Cậu thích DisneyLand?"

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút kì diệu

"Tác phẩm đầu tiên sau khi tôi tốt nghiệp được lấy cảm hứng từ các bộ phim Disney, Dumbo (chú voi biết bay) anh biết không, à quên đi, đoán chắc anh chưa từng xem"

"Vậy để chốc về rồi nói!"

Nghe thấy Tiêu Chiến nói quên đi, Vương Nhất Bác còn đang chăm chú gặm đùi gà vội vã ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to để chứng minh rằng hắn không phải nói tùy tiện

"Được được, chốc trở về rồi nói, anh ăn từ từ"

Tiêu Chiến cầm cây ốc quế lên, nhìn đứa trẻ ngốc đối diện ăn như hổ đói

"Này này, kem của anh sắp chảy rồi"

Nghe được nhắc nhở, Vương Nhất Bác mới nhớ mình quên mất cây kem, hấp tấp liếʍ xuống một miếng lớn, kết quả kem chảy dính vào miệng, bây giờ hắn tay trái hamburger tay phải kem ốc quế, còn ăn đến đầy miệng, Tiêu Chiến lắc lắc đầu, thật không biết hắn làm thế nào ăn được đồ ăn nhanh như thế

Cầm giấy ăn lên

"Lại đây, tôi lau cho anh"

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nghiêng về phía trước, mặt hướng gần Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến lại cầm tờ giấy lui về phía sau, khi hắn không chú ý, Tiêu Chiến hôn lên môi của hắn, đầu lưỡi linh hoạt qua miệng hắn, lấy đi vết kem trên miệng, rồi tiến đến những cái khác, cánh gà Orléans, sốt cà chua, Hamburger... Vị ngọt của bữa tối lan vào miệng Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác căn bản không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ vào lúc này hôn mình, cảm giác máu trong não đều chảy ngược, ý thức hỗn loạn, không biết nên làm sao đáp lại, thật vất vả mới hoàn hồn, cảm giác mình vừa ăn xong gì đó, có chút ngượng ngùng, muốn kết thúc nụ hôn này, lại bị nụ hôn của Tiêu Chiến ăn đến cứng đờ, không thể cưỡng lại sự dịu dàng giữa môi và răng, hai tay vẫn còn cầm đồ ăn cứ như vậy cứng đờ trong không khí, ăn cũng không được mà bỏ ra cũng không xong

Hai người ở trong cái góc nhỏ làm đại sự. Mãi đến tận kem trong tay Vương Nhất Bác chảy sắp hết rồi, chảy xuống quần áo, Tiêu Chiến mới buông hắn ra

Cũng không biết có phải do ánh đèn trên đỉnh đầu hay không, giờ khắc này khuôn mặt Vương Nhất Bác được chiếu xuống đỏ đỏ, một chút cũng không phản ứng được quần áo của mình đang thưởng thức kem tươi, Tiêu Chiến một lần nữa lấy tờ giấy ăn, lau lau vết kem trên quần áo hắn, thở dài

"Khi nào về tôi giặt cho anh, anh cứ ăn đi"

Vương Nhất Bác một lần nữa cầm lấy đồ ăn trên đĩa cảm thấy thế nào cũng không có mùi vị gì, làm sao ăn cũng không ngon, bây giờ trong đầu đều là vị muối biển nhàn nhạt trong miệng Tiêu Chiến, nghĩ thầm nếu như lúc này đang ở nhà thì thật tốt rồi, còn có thể làm một chút chuyện không phù hợp với trẻ em....

Vừa về đến nhà, Vương Nhất Bác liền ồn ào Tiêu Chiến cho mình xem bộ phim Disney Dumbo, Tiêu Chiến còn tưởng rằng lúc đó hắn chỉ nói bừa mà thôi, dù sao thì trước nay chưa từng thấy Vương Nhất Bác xem phim hoạt hình, huống hồ cái này còn là hoạt hình chiếu rạp

"Quá muộn rồi, nghỉ ngơi sớm"

Một ngày mệt mỏi, Tiêu Chiến không cần nghĩ cũng biết Vương Nhất Bác nhất định là bởi vì mình mới muốn xem

"Thực ra cũng không có gì, hẳn không phải là thể loại anh thích xem"

"Cũng chưa từng xem làm sao cậu biết không phải kiểu tôi thích!"

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, chỉ cần là Tiêu lão sư thích hắn đều thích, lại lôi kéo cánh tay Tiêu Chiến nửa ngày, Tiêu Chiến mới đồng ý

"Vậy trước tiên anh đi tắm, tắm xong mới xem, buồn ngủ rồi lập tức đi ngủ"

"Tuân mệnh!"

Sửa soạn xong hết hai người dựa vào cùng xem phim trên iPad, mặc dù là một cái giường, nhưng hai người mỗi người một cái chăn, lúc này Vương Nhất Bác 'thông minh' ra hiệu hai cái chăn ngăn trở hắn xem phim, chui vào chăn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng không cản, cánh tay cứng nhắc đưa cho hắn

"Vậy anh cầm một lát, lát mỏi rồi tôi sẽ cầm"

Nói xong cũng tựa trên bả vai Vương Nhất Bác, hai người thực sự xem phim chứ không có hành động gì



Phim qua hơn nửa, Vương Nhất Bác nghe thấy trên bả vai mình truyền đến tiếng hít thở đều đều, chơi nguyên một ngày, Tiêu Chiến còn ốm, biết cậu đã sớm mệt mỏi, còn theo mình đi ăn thức ăn nhanh, xem phim





Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đỡ Tiêu Chiến nằm xuống, di chuyển chiếc gối, vẫn tiếp tục xem phim, hắn đối với phim điện ảnh không có hứng thú quá lớn, nhưng mình đã đáp ứng Tiêu Chiến muốn xem rồi, vậy thì nhất định sẽ xem xong





Vương Nhất Bác là một người tham lam. Hắn không chỉ muốn tương lai của Tiêu Chiến, hắn còn muốn đi tìm hiểu Tiêu Chiến trước đây muốn trở thành một nhà thiết kế, như vậy mới có thể trong cuộc sống sau này giúp đỡ cậu ủng hộ cậu, cho cậu một ước mơ trọn vẹn

(1) Thức ăn rác (垃圾食品) : thức ăn rác hay thực phẩm vớ vẩn, tên gốc tiếng Anh là Junk food là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và muối có hại cho cơ thể.

Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu] - Chương 70