Sau khi Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc của mình xong mới mang nước với thuốc vào, rón rén đẩy cửa phòng ngủ Tiêu Chiến ra, phát hiện cậu còn chưa ngủ, nhìn xuất thần về phía cửa sổ, ngay cả mình đi vào cũng không phát hiện, không biết đang suy nghĩ gì
"Tiêu Chiến?"
Nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác, lúc này cậu mới hốt hoảng phục hồi tinh thần lại
"Nghĩ gì thế? Nghiêm túc như vậy, ngay cả tôi đi vào cũng không biết"
"Đang nghĩ anh làm sao còn chưa thu dọn xong"
Tiêu Chiến trả lời qua loa, Vương Nhất Bác cũng không vạch trần cậu
"Uống thuốc trước, rồi tôi đo nhiệt độ cho cậu"
Mặc dù bị ốm rất khiến người ta khó chịu, nhưng rõ ràng hôm nay Tiêu Chiến so với trước kia chán chường hơn rất nhiều
"38 độ 5, vẫn còn đang sốt, cậu ngủ một giấc đi, đừng nghĩ linh tinh, sức khỏe tốt rồi có chuyện gì giải quyết sau cũng không muộn"
Vương Nhất Bác vừa muốn đứng dậy, liền bị Tiêu Chiến kéo xuống
"Nhất Bác!"
Âm thanh của cậu rất gấp, chỉ gọi tên cũng không nói thêm gì
"Làm sao vậy?"
Vừa vặn trong nháy mắt đó, Tiêu Chiến suýt chút nữa muốn nói cho Vương Nhất Bác chuyện video kia, nhưng cậu lại nghĩ đến tính tình của người này, nhất định chuyện gì cũng đều ôm nhận lên người mình, sẽ không để cho cậu gặp phải oan ức, còn không biết sẽ làm ra cái chuyện điên rồ gì bảo toàn cậu
Lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại nuốt xuống bụng
"Tôi... tôi không muốn anh đi, anh ở trong phòng bồi tiếp tôi có được hay không"
Cún con trong lòng Vương Nhất Bác đều tan ra
"Tôi đi lấy khăn nóng đắp trán cho cậu, như vậy cậu có thể dễ chịu hơn, tôi sẽ quay lại ngay. Chiến Chiến ngoan nhé ~"
Nói xong còn 'chụt' một cái xuống mặt Tiêu Chiến
Sau hai phút Vương Nhất Bác trở lại, đem khăn nóng đặt nhẹ trên trán cậu, lại đi lấy một cốc nước ấm, mới nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến
Tiêu Chiến có tâm sự, lăn qua lộn lại ngủ không được, Vương Nhất Bác còn phải nhớ khăn mặt không nóng nữa sẽ phải thay, cũng không ngủ. Hai người cứ nằm như vậy tới nửa giờ, lúc Vương Nhất Bác đi thay khăn, giúp cậu nhét chăn vào, Tiêu Chiến vốn là đang giả bộ ngủ, nhưng bây giờ thật sự là nằm không được nữa
"Cẩu Tể Tể, tôi không ngủ được, cũng không muốn đắp khăn, tôi muốn dậy"
"Vậy được, không đắp nữa"
Vương Nhất Bác đi ra ngoài, Tiêu Chiến cũng xuống giường, nằm một ngày, thân thể đều cứng ngắc, cũng không biết bây giờ là lúc nào, nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói bây giờ động cũng không muốn động điện thoại gì cả, dứt khoát kéo rèm cửa ra, dùng thị giác cảm nhận thời gian
Cảnh hoàng hôn, màn đêm vậy mà khiến cho mình có cảm giác an tâm đến lạ, kết thúc một ngày ồn ào, mọi người đều đi ngủ, không có trường thương đoản pháo
(1) lúc nào cũng chú ý tới mình, chỉ còn vài chiếc đèn đang lặng lẽ chiếu sáng màn đêm vô biên, lại như mình bây giờ, bị bôi đen, bị uy hϊếp, chỉ vẻn vẹn mấy người còn kiên trì tin tưởng mình, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mình của trước đây không nóng không lạnh
(2) cũng rất tốt, khi đó không tính là diễn viên tuyến 18, coi như video truyền ra ngoài cũng không có ai đi quan tâm, mà bây giờ mình vừa có uy hϊếp vừa có lo lắng, bước về phía trước một bước là vách núi, lui về phía sau một bước là xoáy nước, thật hy vọng đêm nay vẫn mãi tiếp tục, mãi đến khi chuyện này bị mọi người lãng quên bình minh mới xuất hiện thật là tốt
Cảm giác rầu rĩ cùng sự việc rối loạn trong đầu khiến cậu bực dọc, trực tiếp đẩy cửa sổ ra, gió lạnh đánh vào mặt, cảm giác lạnh lẽo lại như rượu say lòng người, trong nháy mắt đó có thể khiến người ta tiêu sầu lo, dù cho chỉ là trong nháy mắt, Tiêu Chiến cũng nhẹ nhõm hơn
Vương Nhất Bác vừa bước vào đã nhìn thấy Tiêu Chiến mở cửa sổ ra, đứng trước gió thổi, gió đêm thu vốn là càng ngày càng thấu xương, huống hồ cậu chỉ mặc một cái áo ngủ thật mỏng, nút buộc cổ áo còn mở, gió thấm vào ngực sẽ chỉ làm cậu sốt nghiêm trọng hơn thôi
Vội vã đi qua đóng cửa sổ lại, vốn còn muốn nói Tiêu Chiến vài câu, nhưng khi nhìn thấy cậu tiều tụy, Vương Nhất Bác cũng biết gần đây Tiêu Chiến bị dư luận làm cho sứt đầu mẻ trán, chuyện này mình cũng có trách nhiệm, đoàn đội quan hệ xã hội của công ty phản ứng quá kém, không nghĩ tới sẽ phát triển đến một bước này, hơn nữa Vương Nhất Bác mơ hồ cảm thấy Phó Mộng Khê kia không chỉ là sao nữ muốn sao tác, cô nhất định muốn cùng Tiêu Chiến có một ít liên quan. Hắn không biết tại sao Tiêu Chiến không cùng mình đề cập đến nữ nhân này, mình cũng liều chết không hỏi, trong lòng đều kìm nén một luồng khí, muốn chờ Tiêu Chiến nói cho hắn biết, mà không phải mình đi hỏi đáp án
Cửa sổ đã đóng được lúc lâu, Tiêu Chiến vẫn còn đứng ở đó, nhìn chằm chằm không nhúc nhích ra ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác thở dài, thổi tan nghi ngờ trong lòng mình, đi tới ôm lấy cậu
"Có phải là mệt rồi không?"
Tiêu Chiến đưa đầu chôn trong l*иg ngực ấm áp, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng
"Cẩu Tể Tể, tôi mệt mỏi quá"
Âm thanh mềm mềm lại như có phần tủi thân vô cùng
"Đừng lo lắng, công ty bên kia nhất định sẽ xử lý tốt"
Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến
"Nếu như cậu không muốn đi, tổ chương trình bên kia chúng ta cũng có thể thoái thác, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi sẽ bỏ ra"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn rõ ràng người nhỏ hơn so với mình trước mắt, nhưng một lòng bảo vệ mình, dịu dàng nói
"Công việc vẫn cứ tiếp tục, tôi nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn, hơn nữa anh không phải đã nói rồi sao, công ty sẽ xử lý tốt, anh là đối với tôi không tự tin hay là đối với chính mình không tự tin"
"Nhưng tôi không muốn cậu khó chịu, không muốn cậu bị thương tổn"
"Yên tâm, chỉ cần có anh chịu bồi tiếp tôi, những điều này đối với tôi mà nói cũng không là gì"
"Vậy cậu còn hơn nửa đêm đứng trước cửa sổ hong gió"
"Tôi phát sốt cảm thấy có chút nóng mà, muốn mát mẻ chút, không chừng có thể thoải mái hơn"
"Vậy cũng không thể hong gió mà, tôi ở nhà bếp chuẩn bị lê đông lạnh
(3) chúng ta đi ăn rồi đi ngủ thôi"
Giọng điệu Vương Nhất Bác tựa như dỗ dành đứa trẻ đối với Tiêu Chiến rất có tác dụng, quả nhiên ngoan ngoãn cùng Vương Nhất Bác đi vào nhà bếp
Nhà bếp nhà Tiêu Chiến rất nhỏ, chỉ bằng một nửa so với ở biệt thự, thế nhưng đồ dùng so với Vương Nhất Bác nơi đó đều nhiều hơn, nhưng có vẻ chủ nhân của bọn nó bây giờ không có hứng thú đi nấu món ăn ngon nữa rồi
Lê đông lạnh để trên bàn, bên cạnh còn bày ra cái thìa
"Chỉ là một cái thìa? Nhiều lê như vậy, anh không ăn à?"
"Ăn chứ, thế nào, hôn cũng đã hôn rồi, dùng chung một cái thìa thì có gì nghi hoặc"
Vương Nhất Bác nói chuyện đương nhiên
"Không được! Tôi đang bị cảm phát sốt lây cho anh thì làm sao bây giờ, anh tự đi lấy cái khác"
"Ộ... Vậy tôi trước tiên không ăn, chia lê có ngụ ý không tốt"
Vương Nhất Bác lấy cái thìa múc lên một miếng
"Cậu ăn trước, ngoan, há mồm "
"Ra vẻ"
Tiêu Chiến lườm hắn một cái, vẫn làm bé ngoan há mồm nhận lấy miếng lê
Có lẽ những người đang yêu đều không có tay, Tiêu Chiến cho phép Vương Nhất Bác đút từng miếng cho mình ăn, rất hưởng thụ ăn hết cả cái bàn hoa quả rồi
Mục tiêu tiếp theo của Vương Nhất Bác: dỗ ngủ
Thực ra Tiêu Chiến đổ bệnh lại thêm mệt nhọc, rất nhanh sẽ ngủ, thế nhưng vẫn luôn nhíu mày, ngày có suy nghĩ đêm ắt nằm mộng, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nhất định là mơ tới chuyện không vui, nhưng mình lại không biết nên làm gì, chỉ dựa vào những ký ức mà ngâm nga bài hát ru mình đã nghe khi còn nhỏ, vụng về hôn nhẹ xuống giữa hai lông mày lo lắng của cậu, mãi đến tận Tiêu Chiến ngủ yên ổn, không hề cau mày nữa, hắn mới yên tâm ôm người vào trong lòng đi ngủ
(1) Trường thương đoản pháo "长枪短炮": Là một cụm từ dùng để nói đến ống kính tele, nhiều lúc cũng ám chỉ công cụ tác nghiệp của các phóng viên ảnh. Ống tele giúp thu đối tượng lại gần hơn. Ống tele thường có dải tiêu cự từ 90mm trở lên và cũng theo nguyên tắc số càng lớn tiêu cự càng dài (như các ống 300mm, 400mm hay 600mm). Bình tường tiêu cự từ 300mm trở lên đều được gọi là trường thương đoản pháo, nhưng ý nghĩa thực sự là ống kính phải dài trên 500mm.
(2) Bất ôn bất hỏa: sát nghĩa là 'không nóng không lạnh'. Tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi giải nghĩa. Ví dụ nếu nói về tính cách, 'không nóng không lạnh' = tính cách hờ hững, lạnh nhạt, không quá táo bạo cũng không quá lạnh lùng
(3) Lê đông lạnh: đóng băng lê trắng bình thường đến khi nó đen thùi, cứng, đập xuống đất cũng không xây xát gì. Chỉ cần răng chịu được lạnh, sau khi rửa sạch có thể ăn. Lê đông lạnh cứng, khiến bạn thấy lúc ăn rất khó, chỉ có thể cắn từng miếng, từng miếng. Khi cắn, thịt lê trắng thuần cùng với cái lạnh khiến bạn phải run lên,...nhưng chính cái lạnh thấu đến tim đó lại khiến bạn mê đắm.
Lê đông lạnh thường được đóng băngtừ những giống lê (花盖梨, 秋白梨, 白梨, 尖巴梨) mà thành. Khi ăn, ngâm lê vào nước lạnh cho rã đông, rồi lấy ra. Sau khi rã đông, lê ngọt mềm nhiều nước, mát mẻ ngon miệng.
Ăn lê đông lạnh phải nhẫn nại, nếu lê chưa rã đông, ăn vào sẽ giống khối băng, ngậmkhông được, nuốt không được, nhai không được, nhổ không xong. Ăn lê đông lạnh phải ăn từng miếng nhỏ mới hưởng được cái giòn, cái tươi mát cũng không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ giống ăn kem thôi.
Cre: truyện Gửi cậu nghệ sĩ ngây ngốc đáng yêu