Chương 61

Tiêu Chiến liếc thời gian, đã không còn sớm nữa

"Cẩu Tể Tể, rửa mặt đi ngủ, ngày mai còn muốn dậy sớm"

"Cậu ngủ trước đi, tôi chờ lát nữa rồi tắm" Vương Nhất Bác do dự mở miệng

"Cái kia... Tiêu Chiến, tôi có thể hay không... cùng cậu ngủ"

"Làm sao, một ngày bận rộn mà tinh lực vẫn dồi dào như thế"

Tiêu Chiến buồn cười nhìn hắn

"Tôi tôi tôi, không phải ý này!"

Vương Nhất Bác đỏ mặt mau mau giải thích

"Chính là có cậu đang ở bên cạnh, buổi tối sẽ không còn thấy sợ nữa..."

Tiêu Chiến đi tới xoa xoa tóc của hắn

"Được rồi, vậy tôi đi rửa mặt trước, sau đó dọn dẹp giường một chút"

Nếu đã nhận rõ trái tim mình, như vậy Vương Nhất Bác muốn làm chút gì Tiêu Chiến tự nhiên cũng là đồng ý, nhưng Vương Nhất Bác lần này thật sự chỉ là muốn đơn thuần cùng cậu ngủ...

Vương Nhất Bác tắm xong, tóc chưa sấy khô đã đi ra rồi, Tiêu Chiến nhìn hắn đi vào phòng ngủ, liền rời khỏi chỗ nằm, còn vỗ vỗ giường

"Mau tới"

Vương Nhất Bác không rõ ý của cậu, tưởng Tiêu Chiến nghĩ tới mình quen ngủ ở cạnh tường

"Tôi nằm ở chỗ nào đều giống nhau"

"Chỗ này tôi đã làm nóng cho anh rồi, mau tới, tôi sợ anh tắm xong cảm lạnh"

Trong lòng Vương Nhất Bác ấm áp

"Sau này không nên như vậy, bây giờ càng ngày càng lạnh, đối với sức khỏe cậu không tốt"

"Còn muốn có sau này, anh nghĩ hay lắm, ngày mai tôi sẽ về nhà mình"

"Đừng, sớm muộn cũng có một ngày cậu còn phải trở về" Vương Nhất Bác vừa định nằm xuống, lại bị Tiêu Chiến đẩy lên

"Tóc anh còn ướt lắm, trước tiên đừng nằm, tôi đi lấy máy sấy"

Vương Nhất Bác ngồi trong chăn ấm áp, tùy ý để Tiêu Chiến cầm máy sấy giày vò tóc mình, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi

"Dạ dày còn đau không, có muốn hay không đi bệnh viện khám"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng quay mặt hắn lại, ra hiệu hắn xoay qua chỗ khác

"Dạ dày tôi có bệnh xấu đã mấy năm trước rồi, bình thường không có gì đáng ngại, không cần đi bệnh viện, không cần lo lắng cho tôi, được rồi, tóc cũng khô, nhanh đi ngủ"

Hai người nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác lại hỏi

"Tôi nghe Trần Dịch nói cậu chưa bao giờ tham dự xã giao, làm sao sẽ đau dạ dày"

"Cự tuyệt xã giao thì tương đương với cự tuyệt rất nhiều đường tắt, lúc đó cảm giác cơ thể mình còn rất chống cự, còn rất có chí khí, muốn nỗ lực nhiều hơn là mình có thể tiến bộ nhanh hơn, liền nhận rất nhiều kịch bản, tuy rằng đều là vai nhỏ, nhưng thử vai đóng phim vẫn là ngày đêm không ngừng, đoàn phim nhỏ cũng không có tiền cung cấp thức ăn quá tốt, sau một quãng thời gian liền khiến dạ dày ăn đến hỏng rồi"

Có vài thứ nói ra rất dễ dàng, rất bình thường, nhưng là không người nào có thể chân chính cảm động lây hiểu rõ ở trong làng giải trí này trong bãi nước đυ.c tạo ra được phù sa mà không có bao nhiêu khó khan phải trải qua chứ

Vương Nhất Bác đưa tay lên miệng hà hà khí, lại xoa xoa lúc lâu, mãi đến tận hai cái tay đều xoa đến đỏ lên, hắn mới đem hai tay đặt trên bụng Tiêu Chiến

"Làm nóng thế này dạ dày có phải sẽ dễ chịu chút không"

Tiêu Chiến vốn là muốn nói cho hắn biết mình bây giờ không đau dạ dày, nhưng nhìn vào đôi mẳt chân thành của Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm vào mình, liền đưa tay mình đặt lên trên tay hắn, cười nói

"Đúng vậy nhỉ, như vậy thoải mái hơn"

Nếu như nói bình thường Tiêu Chiến cười cười ấm áp như ánh mặt trời, giờ phút này cậu lại như dòng nước ôn nhu, chảy vào trong mắt Vương Nhất Bác, trái tm này đều muốn tan ra

"Sau này mỗi bữa cơm tôi đều cùng cậu ăn, nhất định phải đem dạ dày cậu dưỡng cho tốt!"

"Được"

Tiêu Chiến lại nói

"Cánh tay của anh bây giờ thế nào rồi?"

"Chạm nước nhất định là không thành vấn đề, không cần lo lắng"

Nói qua liền giơ cánh tay lên đưa đến trước mắt Tiêu Chiến, vết thương đều khép lại, các vết khâu đều đã cắt bỏ, nhưng vẫn là để lại một vết sẹo

"Cũng không biết còn có thể làm mất hay không"

Tiêu Chiến vuốt ve cái vết hồng nhạt kia, trong lòng cực kỳ khó chịu

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng của cậu

"Mất không được, nói cậu cùng tôi đi xăm vào đây được không, tôi muốn xăm chữ "Tiêu" ở đây, cậu muốn xăm cái gì?"

Ý tưởng là tốt, nhưng Tiêu Chiến cảm giác mình nếu như xăm cái chữ "Vương" thực sự nhìn có chút ngu ngu, suy nghĩ một chút

"Vậy tôi xăm một chữ "Bác" ở cổ chân này!"

Tiêu Chiến quay về nhìn trái nhìn phải Vương Nhất Bác, những vết bầm ở sau lưng cũng mờ dần

"Anh bây giờ có còn chỗ nào không thoải mái hay không, chỗ giống như là di chứng của tai nạn xe ấy"

"Đó đã là bao lâu rồi cậu còn lo lắng, tôi đã sớm nhanh nhẹn lại, chẳng có chuyện gì nữa rồi, cậu yên tâm ngủ đi, sáng sớm ngày mai cậu còn có bản thông báo đấy, nhanh ngủ!"

Các vết thương bên ngoài đúng là đã sắp khỏi hẳn rồi, nhưng thỉnh thoảng bị đau đầu không nguyên do Vương Nhất Bác không có nói cho cậu biết

"Thật ~ Cẩu Tể Tể nói không có chuyện gì tức là không sao, vậy tôi đi tắt đèn"

Tiêu Chiến đang muốn đứng dậy tắt đèn, lại bị Vương Nhất Bác kéo

"Đừng! Chớ tắt đèn! Tôi... tắt đèn tôi sẽ sợ..."

"Đèn sáng rất ảnh hưởng tới giấc ngủ" Tiêu Chiến chăm chú nắm chặt tay Nhất Bác

"Đừng sợ, có tôi ở đây"

Đèn tắt, Vương Nhất Bác rất không thích ứng, sít sao dựa vào Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy hắn ở trong bóng tối bất an, nghiêng người sang ôm lấy Vương Nhất Bác, tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn

"Tôi không ở bên cạnh thì bật đèn ngủ, về sau tôi ở đây rồi hãy xem tôi là ánh sáng, để tôi vì anh chống lại tất cả đêm tối, chúng ta cùng nhau khắc phục có được hay không"

Mái tóc xù của Vương Nhất Bác đâm đâm cổ Tiêu Chiến, gật gật đầu, hắn lúc này mới càng giống như là một đứa trẻ không lớn

Tiêu Chiến đưa môi mình hôn lên cái trán Vương Nhất Bác, mãi đến tận Cẩu Tể Tể trong l*иg ngực truyền ra tiếng hít thở đều đều, cậu mới buông ra

Không biết có phải hay không là có Tiêu Chiến ở bên cạnh, đêm nay Vương Nhất Bác thật sự ngủ rất an ổn, thật giống như đêm tối đối với hắn đã không còn ảnh hưởng như thế nữa

Đồng hồ sinh học của Tiêu Chiến vẫn mạnh mẽ trước sau như một, không cần đồng hồ báo thức nhắc nhở cũng có thể đúng giờ thức dậy, cậu sau khi tỉnh lại không giống như ngày thường đi làm bữa sáng, mà là lấy điện thoại đặt hai phần sữa đậu nành và bánh quẩy, vì cậu sợ tối hôm qua không có mở đèn ngủ, Cẩu Tể Tể sau khi tỉnh dậy không nhìn thấy mình sẽ không có cảm giác an toàn

Bữa sáng đặt bên ngoài nửa giờ đến, ứng dụng hiển thị sắp giao đến rồi mà còn chưa thấy Vương Nhất Bác có dấu hiệu muốn tỉnh, Tiêu Chiến nhỏ giọng gọi hắn

"Nhất Bác ~ Vương Nhất Bác ~ Cẩu Tể Tể ~ thức dậy thôi"

'Người đẹp ngủ' thiếu kiên nhẫn "Ừm" một tiếng, trở mình tiếp tục giấc mộng đẹp của mình, Tiêu Chiến xem chiến lược ôn nhu không thể thực hiện được, thẳng thắn cắn lỗ tai Vương Nhất Bác một cái, lúc này Vương Nhất Bác không chỉ tỉnh rồi, còn toàn thân tê tê dại dại, một mặt khϊếp sợ nhìn cậu, vẻ mặt đó còn kém là cầm lấy chăn bảo vệ l*иg ngực mình mà thôi

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tỉnh táo, hài lòng hôn lên cái trán 'Con thỏ trắng' bị mình dọa sợ

"Mau dậy, tôi gọi bữa sáng, lập tức tới rồi"