Nhϊếp Hân biết chuyện này không phải trong thời gian ngắn là có thể giải quyết được, nói sang chuyện khác
"Vương Nhất Bác mất trí nhớ đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Hắn đến đoàn phim gặp tôi đêm đó xảy ra tai nạn xe, hôn mê rất lâu, tỉnh lại thì..."
"Vậy anh ấy... Còn nhớ bao nhiêu?"
"Liên quan tới tôi, toàn bộ đều không"
"Cậu bây giờ không phải vẫn ở cùng anh ấy sao?"
"Nhϊếp Hân, cô nói, đã không có ký ức, cùng trước đây còn có thể là một người không?"
"Sao lại hỏi như vậy? Là anh ấy đã quên cậu vì thế mối quan hệ tồi tệ hơn sao?"
"Vừa bắt đầu khi...,tỉnh lại hắn rất ghét tôi, nhưng từ từ thái độ đối với tôi có chuyển biến, tôi còn tưởng rằng là hắn đã nhớ lại một ít chuyện gì mới có thể như vậy, nhưng vừa mới đây, hắn nói hắn không phải người trước khi mất trí nhớ kia, hắn cũng không muốn nhớ lại đoạn ký ức này, nhưng bây giờ hắn vẫn là yêu tôi"
"Đây không phải cũng là tốt sao, như vậy cậu cũng không cần sợ hãi hắn cũng không nhớ ra"
"Không phải, hắn hi vọng tôi yêu hắn của bây giờ, nhưng tôi rõ ràng chính là đoạn thời gian này, đoạn thời gian hắn mất trí nhớ mới phát hiện mình thích hắn, tôi làm sao có thể bỏ qua tình yêu của hắn, nếu như không có những ngày hiểu lầm đó, sống chung cùng yêu nhau, tôi thực sự không biết tôi có thể yêu hắn hay không, cô nói tôi yêu chính là đoạn ký ức này sao? Là tôi sai rồi sao? Nhưng là không có qua lại, chúng tôi được coi là gì, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ..."
Giọng nói của Tiêu Chiến có chút nghẹn ngào, Vương Nhất Bác lúc trước bởi vì quên mà ghét mình, bây giờ lâu ngày sinh tình lại yêu mình, mình làm sao không phải là bởi vì có đoạn ký ức kia mà kiên trì đến nay, ở bên cạnh hắn, bây giờ để cho mình tiếp tục yêu hắn đương nhiên có thể, nhưng để Tiêu Chiến xóa đi đoạn kí ức kia, bắt Tiêu Chiến phải làm thế nào, chẳng lẽ cậu cũng có thể xóa đi đoạn ký ức này sao
Vậy em tình nguyện chưa từng yêu anh, câu chuyện ái tình quá đỗi mệt mỏi"Còn nhớ tôi đã nói với cô về chuyện hôn ước không?"
Tiêu Chiến mở miệng
"Càng buồn cười chính là đối tượng hôn ước đó là Vương Nhất Bác, cô nói tôi không phải rất ngu sao, tránh nửa ngày, cuối cùng nhưng vẫn là chạy không thoát, bây giờ chính mình còn nhún sâu trong đó, cô nói, đây không phải chính là mệnh ư"
Nhϊếp Hân nhìn Tiêu Chiến trước mắt, đã không còn là chàng trai khuôn mặt rạng rỡ lần đầu tiên cô gặp, bị tình khốn đốn, bị việc liên lụy, hắn lúc này, tang thương rất nhiều
"Tiêu Chiến, nghe theo trái tim mình, cậu có thể từ dưới tình yêu này, từ từ phát hiện anh ấy bây giờ rất tốt, sau đó nói cho anh ấy biết cậu có thể thông qua đoạn ký ức này hiểu anh ấy sâu hơn, càng thật lòng yêu anh ấy, kỳ thực anh ấy chỉ là sợ sệt, sợ sệt một khi mất hết đoạn ký ức sẽ mất đi tình yêu của cậu, giữa hai người thiếu không phải là yêu, mà là tin tưởng, cậu cũng sợ, cậu sợ bây giờ anh ấy cảm thấy lạ lẫm đối với tình yêu của cậu"
Nhϊếp Hân nói đúng, Tiêu Chiến rất muốn Vương Nhất Bác nhớ lại tất cả những thứ này cũng là bởi vì cậu sợ tất cả tình yêu đều bắt nguồn từ sự hiếu kì và tò mò của Vương Nhất Bác đối với cậu, cậu sợ mình đối với Vương Nhất Bác bây giờ, cùng tình yêu trước kia, qua thời kì bảo quản rồi cũng sẽ bị vứt đi, tình yêu đột nhiên xuất hiện này, cậu thật sự rất sợ