Xe đến nơi, Vương Nhất Bác xuống xe nhìn bảng hiệu trước mắt, bật liên tiếng "Quán cơm nhỏ..."
Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ hắn do dự, nói câu "Chúng ta vào đi thôi"
Quán cháo này cách biệt thự Vương Nhất Bác không tính là gần, vì lẽ đó hai người tới đây đã sắp mười giờ, không phải chủ nhật, qua giờ cơm, khách cũng không đông, lúc trước bọn họ ngồi vị trí trống, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác ngồi vào vị trí đó, hai người dường như trở về lúc trước vậy, cháo cũng cùng với lúc đó như thế, Tiêu Chiến cháo bí đỏ, Vương Nhất Bác cháo hột vịt bắc thảo thịt bằm
"Tôi là không phải từng tới" Vương Nhất Bác quay sang Tiêu Chiến nói, câu nói này nghe tới như là câu hỏi, ngữ khí nhưng là hết sức chắc chắn
"Ừ, lúc trước chính là anh dẫn tôi tới, anh nói rằng anh đã ăn xung quanh đây rồi, cảm thấy quán này tốt nhất, thích hợp nhất với tôi"
Hồi tưởng lại trước kia, ngữ khí Tiêu Chiến đều là ôn nhu như vậy
Cháo nóng mang lên, hai người đều cúi đầu thật lòng thưởng thức, mỗi người đều có tâm sự, đều không muốn nói chuyện, xem như là bên trong quán cơm nhỏ bầu không khí huyên náo như vậy, hai người lại hoàn toàn khác biệt
"Tôi dẫn anh đi chỗ khác"
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cũng ăn gần xong rồi, đi thanh toán, hướng ghế lái đi đến, Vương Nhất Bác không phản đối, cũng là ngầm thừa nhận Tiêu Chiến quyết định
Xe đậu trong một công viên nhỏ, Tiêu Chiến dẫn hắn đến nơi lúc trước nhìn thấy mình và Phó Mộng Khê hôn môi
"Anh khả năng không nhớ rõ, lúc trước chính là tại đây anh thấy tôi với một nữ diễn viên hôn môi, xoay người rời đi, cũng chính là vào thời khắc ấy tôi mới phát hiện tâm ý chính mình"
Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác cũng yên lặng nghe, không có chen vào
"Sau đó tôi tìm anh rất lâu đều không thấy, tôi trở về phòng thiếu một chút nữa liền từ bỏ, nhưng lại không muốn anh còn chưa hiểu tâm ý của tôi liền đi, vì thế tôi lại đi tìm anh, ngay ở chỗ này tìm được anh, anh ở trong xe ngủ thϊếp đi, tôi ngồi ở cửa xe chờ anh tỉnh lại, lúc đó anh với bây giờ trạng thái đều nóng, càng nói càng đả thương người, tôi muốn rời đi anh nói tôi còn nợ anh một nguyện vọng, anh hi vọng tôi không rời khỏi, tôi đáp ứng rồi, cũng là nguyên nhân này mà sau khi anh mất trí nhớ còn có thể để tôi kiên trì ở bên cạnh anh, bởi vì tôi đã đáp ứng Vương Nhất Bác, muốn một mực bên cạnh hắn, không rời khỏi hắn"
Từ giảng giải biến thành lẩm bẩm một mình, mỗi một cảnh tượng đều gần ngay trước mắt, nhưng là cảnh còn người mất
"Nhìn thấy tòa nhà này không, lúc đóng phim tôi ở tầng năm, anh cũng đã từng đến rồi"
Nghĩ lại cảnh tượng đêm đó, mặt Tiêu Chiến phiếm phiếm hồng
"Anh nói xem, tất cả những thứ này sẽ không đều là một giấc mộng của tôi đi"
Vương Nhất Bác không hề trả lời câu nói này
"Tiêu Chiến, đoạn ký ức đó đối với cậu mà nói rất quan trọng sao?"
"Đối với anh mà nói cũng rất quan trọng"
"Nếu như tôi nói tôi căn bản không quan tâm nếu tôi có thể nhớ đoạn ký ức đó"
Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ nói như vậy
"Làm sao sẽ, anh..."
"Tiêu Chiến cậu yêu là người ở ký ức, cậu nói tôi trước đây đối với cậu tốt bao nhiêu đối với cậu biết bao ôn nhu, nhưng đến khi nào thì cậu có thể nhìn tôi bây giờ! Cậu yêu Vương Nhất Bác trước đây, cậu không biết bây giờ tôi cũng yêu cậu như thế, nhưng tôi không phải là người kia trong ký ức của cậu, tôi cũng không muốn là người kia, mà là tôi! Tôi bây giờ, cậu có thể hay không cũng liếc mắt nhìn, để tâm liếc mắt nhìn đến tôi không!"
Nói xong, Vương Nhất Bác quay người rời đi, hắn đem xe để lại cho Tiêu Chiến, nơi này cách nhà rất xa, nhưng hắn muốn yên lặng một chút, Tiêu Chiến cũng cần yên lặng một chút đi...
Hắn thật sự rất để ý trong lòng Tiêu Chiến mình là của bây giờ hay của quá khứ, bởi vì một người nếu muốn biết hắn là ai, sẽ bỏ đi ký ức trước đây. Nhưng nếu như không buông bỏ được quá khứ, vậy thì hoàn toàn trở thành một người khác
Mà Vương Nhất Bác không muốn Tiêu Chiến coi mình thành người kia cùng nhau sống hết đời