Tiêu Chiến muốn rút tay mình về, lại bị Vương Nhất Bác sít sao đè lại, trong dạ dày từng trận đau thắt kéo tới, tay mình không tự chủ được gắt gao nắm chặt cổ tay người kia, Vương Nhất Bác cảm nhận được nguồn sức mạnh này, nhíu mày, hắn biết Tiêu Chiến đã rất khắc chế, nhưng vẫn là dùng lực rất lớn, vì lẽ đó bây giờ hắn là có bao nhiêu đau đớn đây
Đại khái qua chừng nửa canh giờ, sức mạnh kia trên cổ tay dần dần yếu đi, thân thể Tiêu Chiến căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, nghe được tiếng hít thở đều đều, Vương Nhất Bác mới buông xuống nỗi lòng lo lắng
Hắn không có rút tay trái ra, tùy ý để người bên cạnh cầm lấy, nghiêng người, tay phải nhẹ nhàng vỗ đầu Tiêu Chiến, lau đi mồ hôi trên trán
Ngũ quan Tiêu Chiến thật sự rất tinh xảo, hắn xưa nay chưa từng thấy khuôn mặt hoàn mỹ như thế, nếu dùng tay miêu tả dung mạo người trong mộng, nếu như nhân loại là tác phẩm tạo hóa, Tiêu Chiến này nhất định là tác phẩm hoàn hảo nhất.
Cánh tay cuối cùng dừng lại trên cánh môi có chút bệch, ngay ngày hôm qua còn bị chủ nhân cái miệng này cắn bị thương, ngẫm lại hành động khi đó, Vương Nhất Bác có chút buồn cười, mình tại sao sẽ đưa ra loại yêu cầu bảo hắn hôn, vậy cũng là một loại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đi, tận dụng một ít biện pháp bỉ ổi, lại là uống rượu lại là nụ hôn, mình nhất định là điên rồi
Hai người tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, Vương Nhất Bác dậy sớm hơn so với Tiêu Chiến, hắn phát hiện tay của mình dừng lại trên miệng Tiêu Chiến cả đêm, ngượng ngùng thu tay về, vẫn may không có bị phát hiện
Vương Nhất Bác cũng không biết mình sợ cái gì, chỉ là không muốn để cho Tiêu Chiến lại bởi vì hành động này mà ghét mình thêm thôi
Tiêu Chiến tỉnh lại liền phát hiện Vương Nhất Bác nhìn mình chằm chằm, ngược lại cũng không cảm thấy lúng túng, nở nụ cười
Vương Nhất Bác vội vàng thu hồi * * tầm mắt không che đậy, nhẹ nhàng hỏi
"Dạ dày cậu... đã tốt hơn chưa"
Lời này thật là có điểm không nói ra được, dù sao kẻ cầm đầu chính là mình, có điều vừa nghĩ tới Tiêu Chiến cũng không biết chuyện, trong lòng đều tốt hơn phân nửa
"Ừ, uống thuốc cũng không sao nữa, bệnh cũ. Đúng rồi, chuyện dạ dày tôi đau anh đừng nói cho Trần Dịch, tôi sợ anh ấy sẽ tự trách"
Vương Nhất Bác ghen tỵ, lại là tặng quà lại là không cho nói, lúc nào hai người quan hệ tốt như vậy, nhưng mình lại không thể nói cái gì, nhỏ giọng thì thầm một câu "Không thể uống mà còn uống"
"Sinh nhật mà, tôi thấy hai người uống vui vẻ như vậy, tôi cũng không muốn phá bỏ sự hào hứng của hai người, hơn nữa Trần Dịch mời rượu, tôi không uống cũng không tiện"
Kĩ mời rượu của Trần Dịch Vương Nhất Bác hiểu rõ, công ty xã giao nhiều năm như vậy ít nhiều đều nhờ vị trợ lý tốt này, tuy rằng lần này mình là người khởi xướng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn là âm thầm tự nói với mình sau đó tuyệt không để Trần Dịch tìm Tiêu Chiến uống rượu
"Cậu muốn ăn chút gì không?" Vương Nhất Bác chuyển hướng đề tài, vừa vặn thời gian này cũng có thể ăn cơm sáng
"Tôi muốn ăn cháo"
Dạ dày Tiêu Chiến tuy rằng không đau, nhưng bây giờ cần phải ăn chút gì đó thanh đạm, cháo là lựa chọn tốt nhất
"... Cháo... Tôi sẽ không"
Vương Nhất Bác vốn còn muốn bộc lộ tài năng cho Tiêu Chiến, không nghĩ tới người này mở miệng nói chính là món mình chưa có thử qua
Tiêu Chiến không biết nhớ ra cái gì đó, cười cười "Anh từng nấu", trong mắt tràn ngập sự dịu dàng
Vậy hẳn là chuyện bên trong đoạn thời gian mình quên kia đi, Vương Nhất Bác đột nhiên không muốn nói cái gì, Tiêu Chiến nhìn hắn không có dáng vẻ hứng thú lắm, còn tưởng rằng là bởi vì mình nói đến kĩ năng nấu ăn làm hắn mất hứng, liền nói
"Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn đi, tôi dẫn anh đi nơi này"