Một bên khác, điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến âm u, Tiêu Chiến không hề liếc mắt nhìn trực tiếp nhận điện thoại "Alo"
"Tiểu Chiến, là anh"
"Anh?"
Tiêu Chiến căn bản là không nghĩ tới Tiêu Chinh sẽ gọi điện thoại cho mình
"Anh nghĩ cái gì mà gọi điện thoại tới cho em?"
"Tên tiểu tử thối nhà ngươi nhiều năm như vậy đối tượng trong nhà mặc kệ không hỏi! Nếu không phải dì Vương nói cho mẹ biết ngươi đang ở nhà Vương Nhất Bác, mẹ đến bây giờ cũng không biết ngươi đang ở đâu đang làm gì!" Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng mẹ la, mặc dù là mắng, nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn là ấm áp
"Mẹ, là con không đúng, con sai rồi"
Thanh âm của Tiêu Chiến nhu hòa thậm chí có điểm suy yếu truyền tới trong tai mẹ, trong nháy mắt kí©h thí©ɧ điện thoại phía bên kia nước mắt rơi xuống
Những năm này cũng không biết thằng con mình ngậm bao nhiêu đắng, trong thanh âm cũng không còn những tháng ngày xưa vui tươi, thay vào đó là những năm tháng đánh bóng ôn nhu còn có uể oải
"Tiểu tử ngốc ngươi, cha ngươi đã sớm đem thẻ ngân hàng mở ra, ngươi làm sao cũng không biết dùng"
"Không có chuyện gì, mẹ, con bây giờ cũng có chút danh tiếng, nuôi sống mình còn thừa sức"
Tiêu Chiến tận lực để cho thanh âm của mình nghe tới hoạt bát một ít, nhưng lúc này dạ dày lại truyền đến từng trận vặn đau
"Chiến Chiến, mẹ nhớ con quá"
Người mẹ đầu bên kia điện thoại ép chặt cảm xúc muốn khóc, tất cả quan tâm hóa thành một câu nói này
Nghe đến đây, cậu cúp điện thoại, không muốn để cho người nhà đối với mình nhiều thêm một phần lo lắng, gửi đi một tin "Mẹ, phía bên này con có công việc", cũng không nhịn được nữa mà khóc lên
Không giống bình thường có điều kiêng dè chỉ yên lặng rơi lệ, lần này Tiêu Chiến là gào khóc lên, oan ức những năm gần đây, không cam lòng, cực khổ dường như đều tìm được nơi phát tiết ra
Tiêu Chiến đúng là quá mệt mỏi, dường như cậu đã đi qua con đường mà những người khác đã trải qua trong nhiều năm, nếu như lúc trước mình không có đào hôn thì thật tốt, có phải là lại sớm một chút, mình sẽ không có lén lút đi học thiết kế, không có làm thực tập sinh, không có tiến vào làng giải trí, là có thể yên bình được cha mẹ với anh trai che chở cho qua hết quãng đời này
Đã biết cả đời nét bút hỏng lớn nhất chính là chuyện tình ái, yêu hai người, một người tự bỏ đi, bây giờ lại về tính toán trên mình, một người đã quên mình rồi lại còn không tin tưởng mình
Tiêu Chiến vốn là một người hay cười, không khóc, nhưng mà hôm nay dường như muốn khóc hết những giọt nước mắt của đời này, mãi đến tận mệt ngủ thϊếp đi mới ngừng lại được