Vương Nhất Bác đoán không ra lòng của Tiêu Chiến, cũng nhìn không thấu trái tim của chính mình, hắn không biết hiện tại chính mình đối với Tiêu Chiến là loại cảm giác gì, là yêu sao, có thể chính mình vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng hắn, nói không yêu, chính mình lại muốn một mình giữ lấy hắn
Chán chường ngồi ở trên ghế sofa, một loại cảm giác mệt mỏi chưa bao giờ trải qua xông lên đầu
Nếu như nói chính mình tối ngày hôm qua lên kế hoạch cho một cuộc gặp gỡ tốt đẹp, cho dù quá trình không kiểm soát được, thoát khỏi nút thắt, rõ ràng mưu tính trước hoàn toàn thắng lợi, kết quả lại là hai bên đều bị tổn thương
Trong căn phòng to lớn đầy rẫy cô đơn, rõ ràng chỉ là cách nhau một cánh cửa nhưng lại phảng phất cách xa nhau mấy cái thế kỷ
Vương Nhất Bác dựa vào ghế sofa nghĩ đến rất lâu, rốt cục không chịu nổi dày vò, lái xe đi tìm Trần Dịch, có lúc chính mình không giải được vấn đề là bởi vì chỉ duyên thân tại thử sơn trung*
Trần Dịch bị tiếng gõ cửa đánh thức căn bản không nghĩ tới người quấy nhiễu mộng đẹp sẽ là Vương Nhất Bác, không thể tưởng tượng nổi xoa xoa con mắt lim dim buồn ngủ
"Sao anh lại tới đây?"
"Tôi, tôi..."
Vương Nhất Bác nửa ngày cũng không nói ra cái gì, Trần Dịch đều sắp bị gió lạnh ngoài cửa làm tỉnh rồi
"Được rồi, anh vào trước rồi nói sau"
Trần Dịch pha cho hắn ly cà phê, mình liền đi rửa mặt, vào lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ tới mình cũng chưa có rửa mặt, thở dài, rõ ràng mình thích sạch sẽ như vậy, bây giờ không riêng trong lòng tùm lum tùm la, bề ngoài cũng không để ý đến rồi
Nhìn Trần Dịch đang lau mặt, "Trợ lý Trần, nhà cậu có đồ vệ sinh cá nhân dùng 1 lần không, tôi có thể cần phải sử dụng nó ..."
"Không phải chứ ông chủ, làm sao anh đều chán chường thành như vậy! Kế hoạch tối hôm qua thất bại? Bị Tiêu Chiến nhìn thấu bị mắng? Không nên nha... A! Anh không phải là hỏi ra lượng bí mật rất lớn đi!"
Trợ lý Trần một bên bát quái hỏi, một bên tìm bàn chài đánh răng cho ông chủ mình
"Ầy, cho anh, đồ dùng một lần nơi này của tôi không có, đây là tôi mới mua, dự định hai ngày nữa đổi, kết quả còn chưa kịp dùng liền đến trong tay anh rồi"
Mà Vương Nhất Bác bây giờ căn bản không quan tâm những thứ này, trong đầu đều là một cái nhíu mày một nụ cười của Tiêu Chiến, nước mắt của Tiêu Chiến, nét mặt của Tiêu Chiến...
Hai người thu xếp gần xong rồi, Trần Dịch nhìn dáng vẻ Vương Nhất Bác hồn vía lên mây, cũng nghiêm chỉnh lại
"Đến cùng là làm sao vậy? Anh sẽ không phải là lại làm cái gì rồi đi"
"Tôi không có!"
"Vậy là anh hỏi ra được cái gì rồi?"
"Cũng không có..."
Vương Nhất Bác cũng hi vọng mình làm chút gì hoặc là hỏi ra cái gì, mà không phải vô duyên vô cớ làm mất đi trái tim của chính mình
—
* 只緣身在此山中
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung
Dịch nghĩa: Ấy bởi người nhìn đang đứng ngay trong núi ấy
Dịch thơ: Khi ta còn mãi giam mình giữa non
(Trích từ bài thơ Đề Tây Lâm bích của Tô Đông Pha)