Chương 45: Biệt thự•Phớt lờ (1)

Từ sau lần sự cố 'quá đáng' kia, Tiêu Chiến vẫn là mỗi ngày nấu một ngày ba bữa, mỗi ngày khi Vương Nhất Bác tắm rửa đều tới giúp đỡ, trước sau như một chăm sóc rất tốt, nhưng một câu cũng không cùng hắn nói chuyện, mặc cho Vương Nhất Bác hỏi thế nào, trêu Tiêu Chiến thế nào, đáp lại hắn chỉ có trầm mặc

Thực sự không di chuyển, Vương Nhất Bác sẽ giả bộ mình không cẩn thận đυ.ng phải biết thương, một trận 'gào khóc' kêu loạn

Vừa bắt đầu Tiêu Chiến còn có thể đến kiểm tra vết thương cho hắn, đảm bảo không có vấn đề gì mới xoay người rời đi, để Vương Nhất Bác ở lại tại chỗ tiếp tục diễn, sau đó đã thấy rất nhiều, trực tiếp bỏ qua phái diễn xuất này

Một ngày hai ngày Vương Nhất Bác còn cảm thấy không sao, dần dần, liền không nổi nữa

Có người mỗi ngày ở bên cạnh ngươi, ở trước mắt ngươi lắc lư, nhưng chính là không nói với ngươi, ngươi điên không điên, bị làm cho chịu không nổi, Vương Nhất Bác cuối cùng nghĩ tới Trần Dịch

Lúc này, Trần Dịch để tài liệu công việc lên trên bàn, đang chuẩn bị đi ra ngoài đã bị hắn gọi lại

"Trần Dịch, khụ...cậu... lát nữa cùng tôi về ăn cơm đi"

"Hả? Không phải anh không cho tôi đến nhà anh quỵt cơm sao, ngày hôm đó đều đã về đến nhà cửa cũng không để tôi đi vào người đó không phải anh à~"

Trần Dịch kỳ quái* (âm dương quái khí) nói

"Haha, đây không phải là đối với hành vi ngày đó của chính mình hổ thẹn sao, chắc chắn là vậy rồi, một lúc cùng đi"

Vương Nhất Bác nhanh chóng giải quyết cái đề tài này

Trần Dịch vẫn là rất hoài nghi, hắn thực sự không thể tin được Vương Nhất Bác còn có lúc hổ thẹn? Hay vẫn là chính mình? Chẳng lẽ cùng Tiêu lão sư sống chung một quãng thời gian bị cảm hóa rồi hả? Được ** rồi hả? amazing

Mặc dù có một trăm điều không tin, nhưng Trần Dịch vẫn là rất nhớ nhung trù nghệ Tiêu Chiến, mỹ thực trước mắt, tự nhiên không thể cự tuyệt!

Quả nhiên, sau khi đưa Trần Dịch về nhà, cả người Tiêu Chiến đều bình thường, nhìn thấy Trần Dịch đến rồi, Tiêu Chiến cũng vui vẻ không ít, toàn bộ thời gian bữa tối cũng không bình thường trầm mặc như thế, vừa nói vừa cười, Tiêu Chiến cũng câu được câu không trò chuyện, là cùng Trần Dịch trò chuyện, còn đối với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nửa chữ cũng không phản ứng. Có điều chuyện này đối với Vương Nhất Bác mà nói đã rất khá rồi, có nói dù sao cũng hơn cố chấp không nói lời nào nha, trong nhà lại không có một tiếng âm thanh, Vương Nhất Bác đều có áo giác mình sắp điếc cả rồi

Từ ngày hôm đó bắt đầu, Vương Nhất Bác mỗi ngày đều dụ dỗ Trần Dịch cùng với hắn về nhà ăn cơm, hai ngày trước Trần Dịch còn không có cảm thấy cái gì, mỗi ngày đều đi, chính là kẻ ngốc cũng nhìn ra hai người có vấn đề

Vừa vặn vào hôm nay Tiêu Chiến có lịch trình, cơm tối không trở về nhà ăn, hai đứa trẻ bị bỏ lại chạy xuống dưới tiệm

Nhân cơ hội này, Trần Dịch tóm lấy Vương Nhất Bác để hỏi liên tục

"Ôi, tôi nói hai người không phải có chuyện gì à?"

"Gì? Tôi cùng Tiêu Chiến có thể có chuyện gì? Không có chuyện gì không có chuyện gì"

"Tôi đều chưa nói 'hai người' là anh cùng Tiêu Chiến... hai người thật không có chuyện gì anh lại có lòng tốt mỗi ngày đưa tôi về nhà, để tôi quỵt cơm? Hơn nữa kẻ ngốc đều có thể nhìn ra Tiêu Chiến người ta hiện tại cũng không phản ứng anh"

Vương Nhất Bác nghe vậy dùng đũa chọc chọc cơm trong bát

"Hắn không phải không để ý đến tôi, nhưng như vậy cũng giống như không để ý đến tôi rồi"

"Không thế nào, lúc anh mới xuất viện mỗi ngày tìm cớ Tiêu lão sư đều vẫn nhường anh, anh không phải là muốn đuổi cậu ấy đi ấy chứ"

"Tôi muốn đuổi hắn đi cậu còn có thể mỗi ngày được ăn cơm hắn làm sao?"

Vương Nhất Bác cho Trần Dịch một cái liếc mắt

"Vậy anh đã làm chuyện không có tình người gì, có thể làm cho Tiêu Chiến tính tình tốt như vậy không thèm để ý đến anh"

Vương Nhất Bác đem đầu đuôi sự việc rõ ràng mười mươi nói cho Trần Dịch

"Không phải chứ Vương Nhất Bác, mẹ kiếp anh cũng quá sỉ nhục người ta, anh nếu như muốn đuổi cậu ấy đi cũng không cần ác như vậy chứ"

"Tôi đã nói rồi tôi không muốn đuổi hắn đi!"

"Vậy anh muốn làm gì, muốn ép cậu ấy chủ động giải trừ hôn ước?"

"Cũng không phải, tôi... tôi lúc đó chính là muốn thăm dò hắn một chút, không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng lớn như vậy..."

"Thôi đi Vương Nhất Bác, mặc kệ anh là muốn làm gì anh lần này cũng quá đáng rồi, anh suy nghĩ thử xem, nếu như người yêu của anh quên anh, còn muốn trêu chọc anh thăm dò anh như thế, anh sẽ như thế nào"

"... Tôi có thể sẽ chặt hắn"

"Ôi, anh ỷ vào Tiêu Chiến thích anh liền có thể mạnh mẽ làm à, đợi ngày nào đó người ta thực sự đi rồi cho anh hối hận"

"Tôi gọi cậu tới để cậu giúp đỡ, cậu làm sao còn quở trách lên tôi rồi"

Vương Nhất Bác cũng không còn khí thế như thường ngày, yếu ớt mà mở miệng

"Tôi còn có thể có biện pháp gì, tôi lại không trải qua chuyện như vậy"

"Xin nhờ, giúp anh em đi, tôi đều biết sai rồi"

"Tôi cảm thấy kỳ thực anh có cái gì muốn thăm dò thì trực tiếp hỏi cậu ấy không phải xong rồi sao"

"Tôi làm sao biết hắn nói có đúng sự thật không..."

"Vậy anh khiến cậu ấy quá chén mà hỏi, không phải đều nói rượu vào lời ra sao"

"Cậu đây đều là sáng kiến vô căn cứ gì"

Sự thật chứng minh, sáng kiến không đáng tin đến mấy Vương Nhất Bác cũng tiếp thu rồi

--

* gốc là 阴阳怪气 âm dương quái khí: Chỉ lời lẽ, cử chỉ... quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra