Trần Dịch từ sau khi Tiêu Chiến thay đổi cũng rất giúp đỡ hai người ở cùng một chỗ, Vương Nhất Bác có bao nhiêu yêu thích đối với Tiêu Chiến đều đã lưu ở trong mắt hắn
Từ trước tới nay có kết giao bao nhiêu bạn bè, Vương Nhất Bác đều vẫn là một bộ dạng phất phơ, đối với chuyện gì cũng không để tâm, phảng phất như trên cõi đời này không có người nào hay có chuyện gì có thể vào được tầm mắt của hắn, mà từ khi Tiêu Chiến xuất hiện, đã làm cho hắn thấy Vương Nhất Bác đã trưởng thành rồi, không hề bất cần đời như vậy nữa, bắt đầu thật lòng đối xử với người bên cạnh, cũng không mỗi ngày lại bày ra một mặt băng sơn, mỗi lần nhắc đến Tiêu Chiến liền thành một bộ dạng đứa bé vui vẻ
Trần Dịch thật sự không muốn để cho Vương Nhất Bác biến thành khối băng như trước kia, mà hoà tan hắn chỉ có Tiêu Chiến, vì lẽ đó Tiêu Chiến, cậu nhất định không được từ bỏ
Hắn cũng biết đường tình sau này của Tiêu Chiến sẽ rất khó đi, nhưng đã không giống trước kia, bất lợi đều đến, bây giờ biết hai người có hôn ước rồi, thiên thời địa lợi, nhưng lại chỉ có một mình, cho nên cậu cố gắng chống đỡ đi Tiêu Chiến!
"Cơm xong rồi!"
Tiêu Chiến đặt thức ăn lên bàn, bát đũa cũng dọn xong, chờ hai người vào bàn
Vương Nhất Bác ngược lại cũng không nói gì, chỉ là cảm thấy mùi vị món cá chua ngọt trước mắt này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ đã ăn qua ở đâu, hắn nhiều lần gắp lên, mỗi lần mỗi lần đưa vào trong miệng từ từ thưởng thức, muốn tìm kiếm manh mối cái mùi vị này ở trong ký ức, thế nhưng hắn thất bại
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn cá đến cau mày, muốn hỏi hắn có phải nhớ tới cái gì rồi không, có phải nhớ tới mùi vị kia không, nhưng lại sợ chính mình quá nóng ruột trái lại để hắn càng ghét mình hơn
Cá chua ngọt là Tiêu Chiến đặc biệt làm, chính là muốn dùng mùi vị quen thuộc có thể hay không gợi lại một ít ký ức của Vương Nhất Bác, bây giờ xem ra có chút hữu ích rồi