Chương 34: Bệnh viện·Quên (3)

Tiêu Chiến rất vui vẻ, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tỉnh rồi, hai người hết thảy đều có thể tiếp tục mối quan hệ như thường. Nghĩ đến dì Vương nói đính hôn, trong lòng thậm chí còn có một chút chờ mong

Một lần nữa về tới phòng bệnh, Tiêu Chiến chưa đừng có kích động như vậy, xông lên ôm lấy Vương Nhất Bác

"Anh rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi, anh cũng không biết tôi mấy ngày nay như thế nào đâu, tôi..."

Tiêu Chiến lời còn chưa nói hết đã bị Vương Nhất Bác đấy ra, một mặt xa lạ nhìn cậu

"Cậu... là ai?"

Tiêu Chiến không thể tưởng tượng nổi người trước mắt không thể quen thuộc hơn được nữa lại không nhận ra mình, không biết xảy ra chuyện gì, cậu nhìn về phía mẹ Vương

"Dì... Nhất Bác anh ấy... làm sao vậy"

"Tiểu Chiến, Nhất Bác nó... bởi vì đầu bị thương, mất đi gần một quãng thời gian ký ức"

"Này... là tạm thời đúng không"

Mẹ Vương lắc lắc đầu, không nói gì

Vương Nhất Bác nhìn mẹ với người xa lạ này nói chuyện cùng nhau

"Mẹ, mẹ biết hắn?"

Tiêu Chiến tuyệt đối không nghĩ tới, người mình ngày đêm ngóng trông chăm sóc, khi tỉnh lại ai cũng nhớ tới, chỉ quên một mình mình

Đả kích này cuối cùng giống như cái rễ áp đảo cậu trong những ngày qua, mắt Tiêu Chiến tối sầm lại, mất đi tri giác

---

Tỉnh lại lần nữa, Tiêu Chiến cũng nằm chết dí trên giường bệnh, mấy tháng quay phim cùng gần đây mệt mỏi, cậu cũng không có một giấc ngủ hoàn chỉnh, thân thể với thần kinh vẫn ở trạng thái căng thẳng, đã sớm chịu không nổi, cũng may bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi

Người đầu tiên đến xem Tiêu Chiến là mẹ Vương

"Tiểu Chiến, thấy thế nào rồi, có cái gì không thoải mái nhất định phải nói với dì"

"Dì, cháu không sao, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, Nhất Bác có phải là ngày mai có thể xuất viện?"

"Tiểu Chiến, Nhất Bác mất trí nhớ cháu không cần để ở trong lòng, dì nghe Trần Dịch nói hồi trước không phải hai đứa ở cùng một chỗ sao, vậy cháu cũng đừng đi nữa, tiếp tục ở lại đi, ngược lại hai đứa có hôn ước, chuyện kia thằng nhóc này còn phải nghe dì cùng cha nó"

"Dì, Nhất Bác không muốn thì thôi, cháu cũng không muốn làm khó anh ấy"

"Nó thì có cái gì khó, cháu nghe dì, dì cũng không tin nó có thể quên tình cảm của mình, hai đứa lại ở cùng một khoảng thời gian, thực sự không được chúng ta lại không thể nghĩ biện pháp khác hay sao?"

Tiêu Chiến không chống đỡ nổi sự thuyết phục của dì Vương, hơn nữa mình cũng ôm một tia hy vọng, chân thành cùng kiên định, hắn đã từng vì mình làm nhiều như vậy rồi, lần này đổi chính mình đến yêu Vương Nhất Bác