Chương 16: Chung sống·Thích ứng(3)

Tiệc tối mãi đến tận 11 giờ mới hoàn toàn kết thúc. Tiêu Chiến ở lại đợi Ngô Khâm một lúc, về đến nhà đã sắp 12 giờ

Theo thời gian này, Tiêu Chiến phỏng đoán Vương Nhất Bác đã ngủ, rón ra rón rén mở cửa phát hiện đèn của phòng khách vẫn sáng. Vương Nhất Bác ở trên sofa ngủ thϊếp đi

Tiêu Chiến hơi kéo miệng, đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác nhẹ giọng gọi

"Nhất Bác, Nhất Bác, chúng ta lên giường ngủ đi"

Vương Nhất Bác cực kỳ miễn cưỡng mở mắt ra, ngồi dậy

"Hả? Cậu còn có thể trở về, dạ dày có đau hay không? Tôi nấu cho cậu bát cháo, chắc là đã nguội rồi, tôi đi hâm lại"

Nói Tiêu Chiến trong lòng không xúc động là không thể nào, cậu vẫn luôn thuộc vào những người ủng hộ đồng tính luyến ái nhưng nghĩ rằng cậu không thể là người đồng tính luyến ái

Cậu cảm thấy cảm giác Vương Nhất Bác đem lại cho mình tương tự với người nhà ân cần, hoặc là tình anh em xã hội chủ nghĩa

Dù sao cũng không thể là tình yêu

Vương Nhất Bác đem bát cháo nóng bưng tới, miêu tả chân thực chính là nấu cơm trắng

Chủ tịch Vương của chúng ta học được cơm Tây, học được cơm Thái, chỉ có món cháo bình thường nhất xưa nay chưa từng làm, khó trách không nắm vững về lượng nước và nhiệt. Nhưng cuối cùng nó cũng chín, có thể ăn được

Tiêu Chiến nhìn vào bát cháo này gần giống như là cơm. Biết ngay Vương Nhất Bác nhất định là trước đây chưa từng nấu, trong lòng ấm áp còn có chút buồn cười

Vương Nhất Bác vốn dĩ cẩn thận, thấy Tiêu Chiến chậm chạp không động đũa thì càng không tự tin rồi

"Cái này... Đây là lần đầu tiên tôi nấu cháo, nếu như cậu không đói bụng thì thôi"

Dáng vẻ lấy lại bát cháo

Tiêu Chiến nhanh chóng bắt lấy cái bát, ăn như hổ đói

Vốn là ngày hôm nay cũng không ăn được bữa cơm ngon, còn uống nhiều rượu như vậy, dạ dày không tốt lắm

"Cái kia... Tôi nói... cậu không muốn ăn tuyệt đối đừng miễn cưỡng"

Vương Nhất Bác trông Tiêu Chiến giống như bị bỏ đói ba ngày đem bát cháo cho vào trong miệng ăn, thật sự là có chút sợ hãi

"Tiêu Chiến, buổi trưa cậu ăn gì?"

"Buổi trưa? Ăn mì"

"Buổi sáng thì sao?"

"Buổi sáng uống cà phê"

"Chỉ có một ly cà phê?"

"Ngày hôm nay hơn 10 giờ tôi mới ăn, ăn thêm cơm thì làm gì còn bụng để ăn trưa nữa"

Vương Nhất Bác nghe xong cả người đều không tốt, đứa nhỏ này một ngày chỉ ăn một bát mì

"Cậu không phải nói nấu cơm sao, làm sao không tự mình nấu cái gì ăn"

Tiêu Chiến nghĩ thầm, vốn là muốn nấu cá chua ngọt, còn không phải người nào đó không trở về, có một mình thì làm gì còn tâm trạng nấu cơm

Ngoài miệng với trong lòng đều không đồng nhất

"Ngày hôm nay tôi đây không phải là lười biếng sao"

Nói qua, cầm cái bát đặt lên trên bàn, hài lòng sờ sờ cái bụng nhô lên của mình

"Để báo đáp lại, ngày mai làm bữa sáng cho anh!"

Vương Nhất Bác tự giác cầm lấy cái bát

"Được"

Từ hôm đó trở đi, Vương Nhất Bác cũng rất ít đi ra ngoài xã giao, cố gắng về nhà cùng Tiêu Chiến ăn cơm. Hai người luân phiên nấu cơm, mỗi bữa đều làm không giống nhau, đều có thể so sánh được với các nhà hàng xếp hạng sao

Sau thời gian dài sống chung, tất cả thói quen cùng cảm xúc đều hiểu rõ. Tỷ như Vương Nhất Bác sợ tối, xưa nay đều là mở đèn ngủ, khi ở bên ngoài còn muốn mở cả TV để ngủ. Tiêu Chiến ngủ cũng không sợ tối, nhưng lại mơ nhiều, nên chất lượng giấc ngủ cũng không tốt lắm. Vương Nhất Bác không dám xem phim kinh dị, Tiêu Chiến lại thích xem. Vương Nhất Bác thích ăn cơm Tây, Tiêu Chiến lại càng yêu chuộng cơm Tàu...

Mặc dù sinh hoạt khác biệt rất lớn, bạn không thể nghĩ đến có thể hòa hợp nổi. Nhưng một khi bạn đã thích ứng, sẽ rất khó để sống một mình lần nữa