Vài giờ sau, mẹ Lam Anh đến trước cửa phòng cô, quát vọng vào:
”Lam Anh đến giờ ăn trưa rồi, mày có định nấu bữa trưa cho cả nhà không hả, mày làm cái gì trong đấy vậy. Lam Anh mày chết trong đấy à, nhanh ra làm bữa trưa cho cả nhà.”
Lam Anh ở trong phòng giật mình nghe thấy tiếng quát tháo của mẹ dù đã đeo tai nghe:
“Con xin lỗi, con quên mất tại con đang ôn thi giờ con đi nấu ngay đây.” Lam Anh vội vàng vừa giải thích vừa chạy xuống bếp nấu ăn.
“Mày con gái thì học làm gì nhiều, anh mày mới cần phải học, cái nhà này chăm chỉ chăm cho mày hết cấp 3 thôi, như vậy đã quá nhân từ rồi.” Mẹ Lam Anh nhăn mặt nói to.
Lam Anh không để ý đến những lời nói của mẹ vì cô đang tất bật trong bếp nấu nướng.
Lam Anh chuẩn bị bữa trưa xong thì mời mọi người ăn cơm.
“Sao lại có vài món thế này! Trứng này mặn quá, mày nấu cho người ăn hay cho heo ăn hả.” Mẹ Lam Anh mới gắp miếng trứng ăn thì nhìn mặt cô mà quát.
“Con xin lỗi! Lần sau con sẽ rút kinh nghiệm.” Lam Anh mặt buồn rầu nói.
“Thôi, mày đi đâu thì đi cho khuất mắt tao đi nhìn thấy mày là tao đã không muốn ăn rồi.” Mẹ Lam Anh vừa ăn vừa cầm đũa vẫy đuổi cô đi.
Sau đó Lam Anh vào phòng tiếp tục ôn bài, nửa tiếng sau khi cả nhà ăn xong thì cô mới dám ra khỏi phòng, nhìn thấy trên bàn chỉ còn vài miếng thức ăn và một bát cơm. Cô lủi thủi vừa ăn vừa uất ức mà khóc. Sau bữa cơm cô dọn dẹp và thay đồ để đến thư viện tìm sách.
Thư viện nằm ở trung tâm thành phố cách nhà cô khoảng 3km, Lam Anh vừa từ từ đi trên đường vừa ngắm cảnh sắc hai bên đường.
Lam Anh không biết từ xa sau lớp kính ô tô hạng sang đang có ánh mắt nhìn vào cô ( nam chính Đinh Hạo Hiên vô tình đi ngang qua bắt gặp thấy cô, từ xa cô như một thiên thần nhỏ lặng lẽ đi trên con đường những tia nắng ấm chiếu vào người cô khiến cô càng nổi bật).
Đến thư viện Lam Anh tìm sách ôn tập cho cô và Linh Lung, khi đang với lấy một quyển sách trên cao thì không may kéo theo một quyển sách bên cạnh khiến quyến sách rơi xuống.
Lam Anh nhắm chặt mắt lại và cúi đầu xuống, đột nhiên một bàn tay đưa ra ôm lấy cô tay còn lại bắt được quyển sách suýt rơi vào đầu cô.
“Bạn không sao chứ.” Một giọng nói dịu dàng của người đàn ông nói.
Lam Anh chưa kịp phản ứng vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
“Bạn ơi! Bạn không sao chứ?” Thấy Lam Anh người cứng đờ không nói gì người đàn ông lo lắng vừa khua tay trước mặt cô vừa hỏi.
“À… Mình không sao, cảm ơn cậu.” Sau vài tiếng gọi Lam Anh giật mình trả lời.
Cô nhìn mặt người đàn ông vừa giúp mình, đó là một cậu thanh niên trẻ cũng trạc tuổi cô, cậu thanh niên nở nụ cười để lộ lúm má đồng tiền với khuôn mặt điển trai.
“Bạn đang tìm sách nào để mình tìm giúp cho.” Cậu thanh niên dịu dàng hỏi.
“Vậy cảm ơn cậu! Cậu lấy giúp mình hai quyển sách ôn tập ở trên kia với.” Lam Anh vừa nói vừa chỉ vào kệ sách hàng trên.
Cậu thanh niên lấy hai quyển sách xuống đưa cho Lam Anh:
“Sách của bạn đây! Và tiện thể mình tên là Dương Tuấn Hào mình 17 tuổi, còn bạn?” Người đàn ông tươi cười, tự giới thiệu bản thân.
“Chào Tuấn Hào! Mình là Lam Tiểu Anh, cứ gọi mình là Lam Anh mình cũng 17 tuổi.” Lam Anh mỉm cười thương mại trả lời Tuấn Hào.
“Vậy mình có thể kết bạn wechat với bạn không? Nếu có việc gì như giúp nhau trong học tập thì chúng ta tiện liên lạc.” Tuấn Hào ngại ngùng.
“Được chứ! Để mình quét mã của cậu.” Lam Anh vừa nói vừa cầm điện thoại lên quét mã kết bạn với Tuấn Hào.
Sau đó, Lam Anh cầm sách đến quầy trả tiền và ra về. Tuấn Hào nhìn theo bóng lưng cô bắt đầu để lộ bản chất anh ta nở nụ cười nham hiểm.
TruyenHDTruyenHD