Chương 11: Lễ tốt nghiệp, hôm nay thật là vui

Hai người kể từ ngày hôm đó không còn trở nên xa cách, Cao Lãnh Khang cũng không còn lạnh lùng với Giao Uyên nữa.

Thời gian không chờ đợi ai, kể từ ngày cô chuyển đến Cao gia cũng đã hơn một tháng và hôm nay là ngày tốt nghiệp đại học của cô.

- Alo, Lãnh Khang anh đang làm gì vậy?

- Sao vậy?

- À không nếu anh đang bận thì không cần đến đâu.

Giao Uyên cười cười nóiqua chiếc điện thoại

- Tôi có, quay người lại đi.

Nghe anh nói cô liền quay người rất dễ nhận ra anh vì dáng người cao hơn hẳn những người ở đây khuôn mặt điển trai không tì vết nhìn anh giống như con hạc lạc giữa bầy gà vậy. Anh bước đến chỗ cô ở đây có bao nhiêu cặp mắt thì bấy nhiêu cặp mắt đó đều đổ dồn lên người đàn ông này. Tay anh cầm bó hoa

- Tặng em.

Vừa nói anh vừa xoa đầu Giao Uyên, cô cũng đón lấy bó hoa. Mỉm cười nhìn anh đáp nhẹ.

- Cảm ơn anh, anh họ.

Cao Lãnh Khanh khẽ cong môi cười nhìn cô, nụ cười mà chỉ dành riêng duy nhất cho cô, chỉ cô mới có quyền được đón nhận nó.

Những người xung quanh nhìn không thể phủ nhận rằng cặp đôi này thật rất hợp nhau nha. Một người là hotgril nổi tiếng một người là tổng tài nổi tiếng cả nước đứng với nhau như một cặp trời sinh chỉ tiếc họ là anh em họ mà thôi.

- Ủa Cao tổng, ngài tới đây chúc mừng Uyên Uyên sao?

Nhã Kì từ đâu chạy ra, cô biết thừa Cao Lãnh Khang là anh họ của Giao Uyên rồi vì hai người là bạn thân cơ mà.

Anh lại không thèm liếc nhìn cô chỉ ừm nhẹ cặp mắt vẫn là hướng đến Giao Uyên. Cô ngại ngùng lúng túng, chỉ đơn giản là chào hỏi thôi mà có cần phải bơ phờ zậy không?

Cô cũng đến để chúc mừng cô bạn thân này của mình. Khoa của Nhã Kì vẫn chưa thi nên chắc là năm sau mới tốt nghiệp được. Lễ tốt nghiệp của Giao Uyên diễn ra tốt đẹp một số học sinh còn tỏ tình ngay trong trường mong rằng sẽ kết thúc mối tình đơn phương của mình.

Giao Uyên bây giờ phải đi chụp ảnh kỉ yếu cùng các bạn trong khu.

Cao Lãnh Khang ngồi ở băng ghế dài dưới gốc cây bằng lăng đợi cô ánh mắt vẫn trìu mến nhìn cô bước đi tản vào những học sinh ở đây, anh chỉ là không nhận ra mình lại có một mặt dịu dàng như vậy.

Chụp ảnh kỉ yếu xong cô quay trở về trên tay cô toàn là hoa và quà được những nam sinh trong trường tặng. Đang đi thì bỗng nghe có ai đó gọi tên mình cô quay ra nhìn



- Giao Uyên, Giao Uyên!

- Ơ, trưởng khoa! Cậu có chuyện gì nhờ tôi sao?

- Tôi, tôi đưa cậu cái này mong cậu nhận tấm lòng của tôi. Vừa nói anh ta vừa chìa ra một hộp quà khá to ra trước mặt cô.

- Cái này, cảm ơn cậu nhé! Người ta đã có lòng thì mắc gì cô không nhận chứ.

Nhận hộp quà và cảm ơn xong cô định bước đi nhưng anh ta lại chạy ra đằng trước tỏ tình với cô, anh ta biết thừa mình sẽ bị từ chối giống những người con trai khác nhưng vẫn nói ra những lời trong lòng mình, anh ta thà nói ra chứ không để lỡ mất

- Uyên Uyên, tôi thật sự rất thích cậu không cậu xinh đẹp mà là vì tính cách của cậu khiến tôi cảm thấy rung động. Cậu cho tôi cơ hội được chứ?

- Xin lỗi nhưng tôi không thích cậu.

Nói một cách dứt khoát rồi cô đi qua anh ta

Đi đến chỗ Cao Lãnh Khang đang ngồi chờ, anh đột nhiên lên tiếng hỏi

- Bạn em?

- Là học trưởng của trường em cậu ta chỉ tặng quà cho em mà thôi, em cũng không thân với cậu ta.

Anh lúc nãy nhìn sơ thôi cũng đủ biết tên kia đang tỏ tình với cô, mặt anh lại lạnh tanh kéo cô đi về. Ngồi trên xe anh hỏi cô muốn đi đâu chơi không cô, vốn đến đây chỉ được một là đến trường hai là tập đoàn của anh còn đâu đều ở căn biệt thự rộng lớn hiu quạnh kia. Cô từ lâu đã muốn đi chơi bèn đồng ý.

Một lúc sau chiếc xe Bugatti La Voiture của anh đỗ lại vào hầm xe của một khu vui chơi giải trí.

Cô háo hức được anh dẫn đi chơi, ít khi cô lại được đi chơi nên hôm nay quả thực cô rất vui a. Hai người chơi hết trò này đến trò khác. Khi chơi tàu lượn siêu tốc mặc dù sợ độ cao nhưng cố vẫn quyết định chơi thử một lần trong đời cho biết. Nhìn xuống dưới cô hơi sợ anh ngồi bên cạnh chợt nắm tay cô.

- Đừng sợ.

Thình thịch! Thình thịch! Tim của cô bây giờ đập rất nhanh cô không biết đây là do trò chơi này hay là vì hành động của anh khiến tim cô không ngừng đập mạnh.

Chiếc tàu bắt đầu lên dốc chẳng mấy chốc đã đến đỉnh nó chấp chới rồi lao nhanh xuống phía dưới. Cái cảm giác mạnh mẽ này, gió thổi mạnh vun vυ"t qua từng làn da của cô. Quay sang nhìn anh vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, còn cô cứ tưởng là sợ đến chết đi sống lại, cái trò chơi này vậy mà vui không tưởng. Thích quá cô chơi đến mấy lần, chán rồi cô lại rủ anh đi chơi trò khác. Đang đi thì cô dừng lại trước một quầy hàng thật muốn ăn cái ly kem bự đặt trước hàng kia a.

- Quý khách, cô tham gia trò chơi của chúng tôi đi, nếu thắng ly kem này sẽ thuộc về cô và anh chàng bên cạnh.

Một nhân viên nói với cô. Thì ra đây là giải thưởng không phải là quầy bán kem.



- Trò chơi? Trò chơi gì vậy?

- Đây là một trò chơi cặp đôi hai người phải mua vé rồi vào trong hang động phía bên kia nếu hoàn thành thử thách trước những cặp đôi khác cô và vị kia sẽ có được ly kem này kèm theo đó là một con gấu bông.

Nghe thấy có vẻ vui cô nói với anh

- Lãnh Khang, trò này nghe có vẻ rất thú vị hay là chúng ta cũng tham gia đi.

- Em thích là được.

Cao Lãnh Khang gương mặt lạnh lùng nhưng sâu trong ánh mắt lại hơi có hiện lên vẻ chiều chuộng nói với cô. Cô vui vẻ bước đến mua vé .

Ngoài anh và cô ra thì còn có nhiều cặp đôi khác nữa. Bước vào hang động, mỗi một bên là một cô gái, nhưng hai cô gái này lại giống y hệt nhau, gương mặt của ca hai đều trang điểm môi đen và khuôn mặt trắng bệch không khác gì ma nữ cả.

Cô không nhìn họ nữa bước đi cùng anh. Cao Lãnh Khang bình thản bước đi dừng lại trước những cánh cửa có từng số từ một đến năm anh lại nắm tay cô.

Hai người bước đến mở cánh cửa số 4 tiếp tục bước đi bỗng một cái đầu đầy tóc được thả xuống trước mặt cô giật bắn mình la lên quay sang ôm anh thật chặt. Lần thứ hai lại bị cô ôm bất ngờ anh ngẩn người một lúc. Anh vỗ vỗ lưng cô

- Chỉ là giả thôi.

Anh nói một câu ngắn gọn cô vẫn hơi sờ sợ nên chưa dám buông anh ra cứ như vậy được một lúc cô lúng túng buông anh ra, tay vẫn nắm chỉ là cô bây giờ là người đi trước không phải anh nữa.

Một nhân viên giả ma chạy ra hù cô lần này cô chẳng hề sợ mà còn doạ lại nhân viên đó nữa. Anh bật cười trước hành động đáng yêu của cô. Nhìn thấy ánh sáng của nhiều đèn chiếu vào cô kéo anh chạy đi một mạch. Cuối cùng cũng ra khỏi cái lâu đài quỷ quái này. Tiếng nổ pháo được bắn ra

- Xin chúc mừng hai người đã là người ra đầu tiên và chiến thắng thử thách của chúng tôi. Chung tôi đã đề ra thử thách là một cái ôm 30 giây và từ khi đến những cánh cửa thì phải nắm tay cho đến khi ra ngoài. Đây là phần thưởng của hai người chiến thắng ngày hôm nay đó là một ly kem tình nhân và một chú gấu bông.

Cô vui vẻ nhận lấy phần thưởng. Những người xung quanh không nhịn được mà khen hai người họ thật đẹp đôi mà.

Kết thúc buổi đi chơi là một bữa ăn khá thịnh soạn được chuẩn bị trước. Là anh chuẩn bị trước để chúc mừng cô tốt nghiệp đây.

- Hôm nay là ngày vui nhất của em từ trước đến giờ, em cảm ơn anh nhé

- Không cần khách sáo, ăn đi.

- Vâng.

Cô miệng cười tươi như đoá hoa nở rộ đẹp động lòng người.

Trở về Cao gia hai người trở về phòng thay đồ ,vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường đi ngủ riêng anh trước khi đi ngủ chắc chắn phải ngồi xuống bàn làm việc đến 1 hay 2h sáng mới chịu đi ngủ.