Chương 23: Chỉ là chơi game thôi mà

Lúc này cậu rất cần một cốc cà phê để tỉnh táo.

"Kỹ năng kém mà còn lắm chuyện!"

Phó Cẩm Trình tức giận trừng mắt nhìn Giang Thời Vũ, nhưng vẫn lập tức gọi cho cậu một cốc cà phê.

Tất nhiên, hắn cũng tiện thể gọi cho mình và Giang Thời Vũ mỗi người một cốc sữa nóng.

Bị Giang Thời Vũ làm gián đoạn như vậy, Phó Cẩm Trình cũng nguôi giận phần nào.

Nghĩ đến việc trên mạng nói rằng sau khi thua liên tiếp, nếu nghỉ ngơi một lúc rồi chơi tiếp thì chắc chắn sẽ gặp được đồng đội pro gánh, hắn cũng tạm thời không vội chơi game nữa, cùng Giang Thời Vũ uống nước làm dịu cổ họng.

Kết quả là khi hắn đang uống sữa, Giang Thời Vũ lại gặp chuyện.

Giang Thời Vũ ngượng ngùng nhìn vào đũng quần của mình, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại lơ đễnh làm đổ sữa vào quần như vậy.

Hơn nữa... vị trí còn vô cùng nhạy cảm...

Cảm nhận chất lỏng dính dính ở đũng quần, Giang Thời Vũ cảm thấy như linh hồn đang bay lên trời...

Aaaa sao mình lại xui xẻo như vậy chứ...

Phó Cẩm Trình nhìn vào chỗ quần áo ướt sữa của Giang Thời Vũ, im lặng bảo trợ lý mang quần cho cậu.

"Tôi đi vệ sinh, cậu nhanh thay quần đi."

Nói xong, Phó Cẩm Trình đi vào phòng vệ sinh trong phòng.

Giang Thời Vũ ngượng ngùng nhìn vào phòng vệ sinh, rồi lại nhìn vào qυầи ɭóŧ, quần dài và quần thu đông màu đỏ mà trợ lý đưa cho...

Cảm giác lạnh lẽo ở đũng quần ập đến một lần nữa, Giang Thời Vũ đoán rằng Phó Cẩm Trình có lẽ sẽ tránh mặt một lúc rồi mới ra ngoài, nên vội vàng cởϊ qυầи ra.

Phải nói rằng, sau khi cởi bỏ chiếc quần ướt sũng, cả người Giang Thời Vũ cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Nhưng mà, dù thoải mái đến đâu thì việc phơi bày "bàn tọa" ra giữa thanh thiên bạch nhật vẫn có chút ngại ngùng. Giang Thời Vũ lắc lư đôi chân dài trắng nõn, với tốc độ bàn thờ cấp ba, nhanh chóng mặc vào chiếc qυầи ɭóŧ mới.

Liếc mắt nhìn chiếc quần thu đông màu đỏ chói lọi kia, Giang Thời Vũ thực sự không dám động vào, liền tiện tay ném nó lên chiếc bàn tròn gần đó, rồi bắt đầu mặc quần dài.

Nhưng mà, đúng lúc này...

Cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt, không biết vì lý do gì, đột nhiên bật mở...

Giang Thời Vũ hoảng hốt ngẩng đầu lên, đập vào mắt là ánh mắt kinh ngạc của Phó Cẩm Trình.

Ngay sau đó, Giang Thời Vũ thấy rõ ràng ánh mắt của Phó Cẩm Trình lướt nhanh qua người cậu, rồi dừng lại trên chiếc quần ngoài bị sữa làm ướt nhẹp vừa cởi ra cùng với chiếc quần thu đông màu đỏ trên bàn...

Giữa chừng, ánh mắt hắn còn lướt qua tấm rèm lụa đỏ thướt tha, như ẩn như hiện ở góc phòng...

Cuối cùng, với vẻ mặt không chút cảm xúc, hắn khóa chặt ánh mắt vào Giang Thời Vũ đang loay hoay chưa kéo xong khóa quần.

Một cuộc gặp gỡ đầy "ẩn ý" với vị tổng tài bá đạo trong khung cảnh "khiêu gợi" như thế này quả thật là nằm mơ cũng không ngờ tới!

Giang Thời Vũ nghẹn lời, nước mắt sắp rơi.

Anh ơi, anh nghe em giải thích đã QAQ!

……

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Cẩm Trình: Anh hai, anh nghe em nói đã!!! Em và chị dâu chỉ đang chơi game thôi mà!!