Chương 7

Lúc Du Thận kể chuyện, Tạ Tạ luôn nghĩ về khoảnh khắc đó của buổi chiều, lẽ ra cô nên hỏi Du Thận ngay mới đúng, tại sao cô lại do dự, cô không nên do dự, cô phải tin tưởng anh trai mình.

Sau khi tự nhủ điều này, cô hỏi Du Thận: "Anh ơi, anh có biết không?"

Ánh mắt Du Thận khẽ run, anh gấp trang sách lại, nghiêng người nhìn cô, ngữ khí bình thản nói: "Anh biết. Chủ nhân trước là một nhϊếp ảnh gia, trong phòng của anh ta có một phòng tối."

Tạ Từ chậm rãi chớp mắt: "Đó là nơi rửa ảnh sao?"

Du Thận: "Ừ."

"Em có thể đi xem thử không?" Cô hỏi.

Du Thận lại mở trang sách ra: "Đây là một căn phòng trống cần được dọn dẹp, hai ngày sau anh sẽ đưa em đi . Lần này phải nghe kỹ và nhắm mắt lại."

Tạ Từ: "Em muốn chụp ảnh với anh."

Du Thận dừng lại: "Vì sao?"

Tạ Từ trịnh trọng nói: "Nếu như lạc ở bên ngoài, em có thể đem ảnh chụp đưa cho chú cảnh sát xem, nói cho bọn họ biết đây là anh trai của em, bọn họ có thể mang em đi tìm anh."

Du Thận: "Em sẽ không đi lạc đâu."

Tạ Từ mất hứng phồng khuôn mặt lên: "Em chỉ muốn chụp ảnh với anh thôi."

Thực ra, cô muốn cho mọi người thấy, muốn nói với họ rằng đây là anh trai cô, cho tất cả mọi người biết rằng cô có một người anh trai tốt nhất và dịu dàng nhất trên thế giới.

Du Thận "Ừm" một tiếng: "Bây giờ ngủ đi, hai ngày nữa chụp với em."

Vừa dứt lời, cô gái trên giường lập tức nhắm mắt lại, chui đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra một lỗ tai nhỏ, lén lút nghe kể chuyện.

-

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám ngày rồi!” Tạ Từ giận như cá nóc, líu ríu cáo trạng với thím Triệu, “Anh cháu nói chụp ảnh với cháu, là nói dối. !"

Thím Triệu nhéo má cô, cười nói: “Gần đây A Thận có kỳ thi tháng, sau kỳ thi nhất định sẽ có một buổi chụp hình với Dụ Bảo mà.”

Tạ Từ ậm ừ nói: “Anh ấy là tốt nhất.”

Bởi vì kỳ thi tháng, những người hàng xóm biết được nên đã tặng thức ăn cho nhà họ mỗi ngày. Nếu Nam Chử được gọi là thành phố nước, vậy chỗ mà có nhiều cá nhất, Tạ Từ cảm thấy được rằng có rất nhiều cá trong nhà nên họ có thể mở một cửa hàng thủy sản! Thừa dịp Du Thận đi vắng, hàng ngày cô ôm một bể nước nhỏ và ngồi trước hiên nhà để lắng nghe âm thanh. Khi nghe thấy một chiếc thuyền đi qua, cô hỏi họ có muốn ăn cá không, có đôi khi cô còn có thể đổi lấy một ít thức ăn về.

"Anh mỗi lần thi đều có thể về sớm, ngày nào cũng thi thì tốt quá rồi."

Tạ Từ chân thành nói.

Mà bản thân Du Thận, anh thực sự không muốn mỗi ngày đều phải thi, bởi vì___

"Du Thận, cho tớ mượn bài thi đối chiếu một chút!"

"A a a học thần, bài thi toán học ngày hôm qua đâu?!"

"Chỗ ngồi của Du Thận ở đây vây? Du Thận đâu rồi?!"

Hướng Kim kéo Du Thận, ngồi cùng nhau trên chiếc bàn trong góc, thở dài: "Xem này, không phải chỉ là kỳ thi một tháng thôi sao? Vì một đề thi mà đều đánh tới tận đây, nếu tớ mà có giác ngộ này thì đã sớm đến học ở trường Cao Trung số 1 lâu rồi."

"Này A Thận, cậu thi thế nào?"

Đây là kỳ thi toàn trường đầu tiên kể từ đầu học kỳ, Du Thận đã lấy thành tích số 1 của mình để đỗ vào trường cao trung số 2. Tất cả các giáo viên đều theo dõi anh, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm của họ.

Du Thận: "Không tồi."

Hướng Kim: "Tớ thích cậu như vậy này, một chút cũng không nhăn nhó!"

Du Thận: "Đừng thích như vậy."

Hướng Kim: "? Ý tớ không phải cái kia?"

Hướng Kim huyên thuyên một hồi, đẩy đẩy anh, nói chuyện chính sự: “Nghe nói chưa, lớp chúng ta sắp có một học sinh chuyển đến, lớp bên cạnh nhìn thấy ở văn phòng tổng hợp lại, là nam. Mà này, tớ nghe nói là từ Lạc Kinh tới."

Du Thận cụp mắt, Lạc Kinh đến à.

Hy vọng sẽ không có phiền phức.

"Ngày lễ quốc khánh, cậu đến tiểu khu của bọn tớ đúng không." Du Thận đề cập đến bức ảnh trong nhóm ngày hôm đó, "Là con mèo trong tiểu khu của tớ, tại sao cậu không đến tìm tớ?"

Hướng Kim: “Lần trước tớ đã nói với cậu rồi, chị của tớ đang dạy học ở đó, hôm đó tớ đang đợi chị ấy về. Tớ sợ cậu trông em gái không tiện, cho nên mới không đến tìm cậu, lần sau nhất định sẽ tìm cậu. Nói về vấn đề này, cậu đã nhìn thấy bức ảnh ngày hôm trước, có thấy một cô gái không? Thật trùng hợp, cô gái đó là học sinh do chị tớ dạy đấy, chị ấy nói cô ấy bị mù, thật tội nghiệp.....”

"Đừng nói em ấy như vậy."

Bỗng nhiên Du Thận cắt ngang lời Hướng Kim.

Hướng Kim sửng sốt, bắt gặp ánh mắt đen láy và lạnh lùng của anh, cậu chợt nhớ ra anh có một cô em gái cần được chăm sóc, lại nhớ tới Hướng Quỳ nói rằng cô gái chỉ còn một người anh trai.

"Tớ........ Thực xin lỗi, tớ không biết."

Hướng Kim mặt đỏ lên, luống cuống tay chân áy náy nói.

Du Thận nhìn chằm chằm Hướng Kim, cẩn thận quan sát từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt cậu ta, hình như cậu chỉ mới vừa phát hiện ra chuyện Tạ Từ là em gái của anh.

Anh dời tầm mắt: "Cô ấy không tội nghiệp."

Hướng Kim không tiếp lời.

Vì lần ngoài ý muốn này, Hướng Kim vẫn còn uể oải cho đến khi về đến nhà, vừa bực mình vừa tiếc nuối, người ta không muốn nói đến, chỉ là có chuyện khó nói, đoán là có thể đoán được, sao cậu lại ngốc như vậy!

"“Mẹ nó, em làm cái gì vậy?” Hướng Quỳ trừng mắt nhìn cậu, hỏi: “Em thi không đạt tiêu chuẩn à?”

Hướng Kim thở dài: "Em là đứa ngốc mà."

Hướng Quỳ: "Chính xác."

Hướng Kim: "Chị, cái cô gái mà chị dạy ý, chính là......không nhìn thấy ấy. Chị đã gặp qua anh trai cô ấy chưa, em hôm nay lại làm sai một chuyện rồi."

Hướng Quỳ: "Chưa gặp qua, cũng là học sinh trung học giống em, nào thấy được."

Hướng Kim lại thở dài: "Chị nói có trùng hợp hay không, người nọ là bạn cùng bàn với em."

Hướng Quỳ sửng sốt: "Ngồi cùng bàn em."

Hướng Kim: "Ừm, hôm nay em đem chuyện này nói ra trước mặt cậu ấy, trước đó không biết, em đã nói với chị rồi, cậu ấy đứng đầu thành phố đấy."

Hướng Quỳ nhíu mày: "Chính là nam sinh kia à, ngày nhập học chị đã thấy qua, thoạt nhìn cũng không có gì kỳ quái kỳ quái, nhưng khi chị ở trong nhà nổi, luôn có một loại cảm giác khó có thể diễn tả, không thể hình dung rõ được."

Hướng Kim: "Người khác đều thảm như vậy."

Hướng Quỳ: "Cũng đúng, được rồi ăn cơm thôi."

-

Lúc này, trong nhà nổi.

"Dụ Bảo, đổi giáo viên nhé, em tự chọn."

Dụ Thận lần thứ hai nói với Tạ Từ.

Tạ Từ đang chọn gỗ, chậm rãi trả lời: "Tại sao? Lần trước em đã nói không, rõ ràng thật là. Anh không thích cô ấy sao? Nếu như anh không thích cô ấy, vậy thì đổi đi."

Du Thận: "Em không phải thích cô ấy sao?"

Tạ Từ: "Vâng, nhưng anh quan trọng hơn."

Tạ Từ cẩn thận sờ soạng hồi lâu, chọn ra một miếng gỗ hoàng dương, ngẩng đầu nhìn anh: "Dùng miếng gỗ này khắc cho anh nhé, gỗ dùng để luyện tập màu sắc không tốt, thím Triệu nói thế."

Du Thận ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú Tạ Từ.

Cô không quan tâm đến người tên Hướng Quỳ đó, cô chỉ quan tâm đến cảm xúc của anh. Người thì luôn có lòng tham, dưới sự dung túng của Tạ Từ, công kích của anh ngày càng rộng, mà cô thì càng ngày càng hẹp, suýt chút nữa bị anh nhấn chìm.

Anh nên một vừa hai phải, nhưng anh lại không muốn thế.

Thấy Du Thận trầm mặc, Tạ Từ thăm dò vươn tay vuốt tóc của anh, nói: "Đừng khó chịu, em chỉ có anh, anh cũng chỉ có em."

Du Thận nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Đừng bỏ lại anh."

"Dạ?"

Thanh âm rất thấp rất mơ hồ, cô nghe không rõ.

Du Thận: "Không đổi nữa, Hướng Kim là bạn cùng bàn của anh, cậu ấy lấy được thông tin của em từ cô Hướng, anh không muốn nghe người khác nhận xét về em, bất luận là cái gì."

Tạ Từ: "Anh vì chuyện này mà không vui sao, Dụ Bảo không buồn đâu."

Nhưng anh sẽ buồn, cũng sẽ nổi điên.

Du Thận nghĩ.

"Mặt trời còn chưa xuống núi, chúng ta đi tìm thím Triệu đi."

Du Thận nắm tay Tạ Từ đứng dậy.

"Làm gì ạ?"

"Chụp ảnh."

"Thật sao?!"

"Thật."

"........"

"A Thận, Dụ Bảo gần nhau một chút đi!" Thím Triệu vội vàng chỉ huy tư thế của hai người, "Aiya, Dụ Bảo cười lên thật đáng yêu, A Thận cháu cũng cười đi."

Du Thận thong thả cong môi lên, ánh mắt đều cười.

" Răng rắc" Một tiếng vang nhỏ.

Màn hình đem hình ảnh hai người bọn họ đóng băng lại.4

..........

Ngày hôm sau là cuối tuần, Tạ Từ thúc giục Du Thận thu dọn gian phòng tối, khi tỉnh lại liền đi theo phía sau anh nói huyên thuyên: “Em có thể giúp anh, sẽ không khiến anh phiền đâu."

Du Thận hỏi: "Tượng điêu khắc gỗ khắc xong rồi à?"

"Vẫn chưa."

"Vậy đi khắc đi."

Tạ Từ thấp giọng lẩm bẩm: "Có những lúc anh không muốn làm bài, em đương nhiên cũng vậy. Hơn nữa trong nhà cũng chưa thăm dò xong đâu, làm sao mà khắc được?"

Du Thận cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô một lúc, quay trở lại phòng, lật một khung tiêu bản đưa cho cô: “Nếu em đoán được là gì, anh sẽ dẫn em vào.”

Tạ Từ ủ rũ nói: "Anh bắt nạt em."

Anh rõ ràng đã hứa sẽ đưa cô vào chơi, nhưng bây giờ cô vẫn phải đoán xem là cái gì mới có thể đi vào, nhưng cô cũng chỉ thích chơi những trò chơi đoán mò như vậy với anh.

" Vậy được rồi."

Tạ Từ cầm khung tiêu bản nhỏ, chạy trở về phòng.

Buổi tối, sau khi dỗ Tạ Từ ngủ, Du Thận đi đến bên giường, tháo khung ảnh treo đầu giường, mở tấm bìa trên tường, nhập mật khẩu, một tiếng "phanh" nhẹ vang lên, cánh cửa bật mở sang bên trái.

Trong phòng tối cất giấu tất cả những bí mật của Du Thận.

Anh đã thu thập tất cả những bí mật này và khôi phục chúng về hình dạng không có người sử dụng.

-

Sáng thứ hai, học sinh vây quanh trước bảng thông báo của trường Cao Trung số 2, giống như có một đàn chim sẻ đang tranh giành thức ăn, những chiếc đầu đen chụm lại với nhau, líu lo không ngừng, Du Thận vẫn mở to mắt, lướt qua đám đông, bước về phía cầu thang trống.

Đám đông trước bảng thông báo sững sờ trong giây lát, đột nhiên một cuộc thảo luận sôi nổi nổ ra——

"Con mẹ nó, trâu thật, đầu óc người này lớn lên như thế nào vậy?"

" Cư nhiên không cần xem cũng biết bản thân xếp thứ nhất à?"

"Đi ngang qua bầu không khí tĩnh lặng đó, thật tuyệt vời."

Thầy chủ nhiệm lớp 6 mới sáng sớm đã cười toe toét với mọi người, nhìn thấy học sinh chuyển trường nở nụ cười sảng khoái, thầy hỏi: "Cảm thấy trường Cao Trung số 2 của chúng ta thế nào?"

Học sinh chuyển trường khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: "Hoàn cảnh tốt lắm."

"Này cũng không đúng lắm! Huống hồ trường số 2 của chúng ta có lai lịch lớn, thầy nói cho em nghe..." Hiệu trưởng rất khó tìm được cơ hội cằn nhằn, cuối cùng nói về bầu không khí học tập, " Không chỉ riêng môi trường tốt, nhưng tỷ lệ nhập học cũng tốt, kỳ thi hàng tháng vừa kết thúc. Nhân tiện, học sinh lớp một năm nhất là bạn học Du Thận của lớp chúng ta. Theo thông tin, cậu ấy hình như đến từ Lạc Kinh? Thật trùng hợp, em cũng đến từ Lạc Kinh, học cùng một lớp cũng được coi là duyên phận."

Ba chữ “lớp chúng ta” phát âm rõ ràng.

Thầy hiệu trưởng hướng về phía giáo viên lớp khác khoe khoang, dáng vẻ tự mãn này thật khó chịu, thầy hưng phấn đến mức không để ý học sinh chuyển trường đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đàm Lập Phong nắm chặt tay, giọng khô khốc: "Thầy ơi, thầy vừa rồi... vừa mới nói, học sinh lớp một năm nhất đó tên là gì?"

"Du Thận, Thận trong Hải Thị Thận Lâu. Sao thế, em quen bạn ấy à? A, Du Thận, đến đây đến đây, đừng đi, vào đây xem thành tích của em."

Chủ nhiệm lớp mắt tinh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đi ngang qua cửa.

Du Thận vào cửa, ánh mắt lướt qua nam sinh đang cúi đầu, dừng một chút, sau đó ôn thanh đáp: "Thầy giáo, chào buổi sáng."

"Nào, phiếu điểm em tự xem đi, ở phía trên cùng đấy."

"Cảm ơn thầy giáo."

Đàm Lập Phong giật mình, chậm rãi mở miệng, tựa hồ như đã nhận ra nhầm người, nghĩ tới đây, cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt—— Đồng tử của nam sinh hơi co rụt lại, khuôn mặt trầm tĩnh ôn nhu này không phải là Du Thận, nhưng anh rõ ràng lại là Du Thận.

Cậu đã gặp qua Du Thận, biết anh là người như thế nào.

Cha mẹ của Đàm Lập Phong đặt tên cho cậu là Lập Phong, có nghĩa là ào ào, nhưng cậu lại sống nội tâm, nhát gan và không thích nói chuyện. Ở Lạc Kinh, cậu luôn bị bắt nạt, xung quanh cậu có cả nhóm người vây quanh để châm biếm cậu tìm niềm vui, nhưng họ đã chọn nhầm chỗ, làm phiền Du Thận. Cậu trơ mắt nhìn những người tự mãn xấu xa đó bị Du Thận đánh, cậu chưa bao giờ thấy một người như vậy, không phòng thủ, không né tránh, chỉ tấn công, tất cả các hành động của anh đều tàn nhẫn , dường như không muốn sống.

Trong nháy mắt đó, anh rất khó hình dung được tâm tình của mình.

Sợ hãi lại cảm thấy được khoái ý.

" Đi về trước đi, đem phiếu điểm cũng mang về dán lên."

Giọng của Chủ nhiệm lớp vang lên khiến suy nghĩ của Đàm Lập Phong quay về.

Du Thận xoay người lại, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm Đàm Lập Phong, ánh mắt rất quen thuộc như vậy, ở Lạc Kinh, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn anh như vậy. Anh không có dừng lại, đi lướt qua cậu ta.

Là một cái phiền phức,

Du Thận nghĩ.