Chương 5

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Hướng Quỳ không có ngày nghỉ.

Cô đến nhà nổi từ sáng sớm nhưng không thấy Tạ Từ, Vương Mạt Lị nói với cô rằng Tạ Từ cùng thím bên cạnh đã đi dạo tiểu khu, gần đây cô đang học một khóa học khắc gỗ mới.

"Dụ Bảo thật chịu khó." Hướng Quỳ cảm thán, "Em trai cháu làm việc chăm chỉ bằng một nửa cô ấy thì tốt quá rồi. Khi nào cô ấy quay lại ạ? Cháu sẽ đợi cô ấy trong thư phòng."

" Nhiều nhất là nửa tiếng, tôi đi chuẩn bị điểm tâm cho các cô."

Vương Mạt Lị đi rồi, phòng khách chỉ còn lại có một mình Hướng Quỳ.

Cô chậm rãi đi dạo quanh thủy đình, khi đến hiên nhà, cô đặt mình trong giữa mặt hồ lấp lánh, hít một hơi thật sâu, khung cảnh ở đây thật đẹp, sau khi ngắm nghía một lúc, cô chụp ảnh gừi cho Hướng Kim.

Hướng Kim đáp lại: "[Chị, em ở quán cà phê tiểu khu chờ chị nhé]

Hướng Quy: [Đừng suốt ngày nghịch di động, nhớ phải làm bài tập đấy]

Trong quán cà phê.

Hướng Kim đeo tai nghe, khoanh chân, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, hai tay linh hoạt thao tác, cậu nào nhớ tới bài tập về nhà. Sau khi chơi xong một ván, cậu chợt nhớ ra rằng Du Thận cũng sống trong tiểu khu này, theo bản năng nghĩ muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng khi chuẩn bị gửi thì cậu lại do dự một chút, có thể anh sẽ không tiện, dù sao hai ngày nữa cũng gặp, không nên quấy rầy anh.

Thời gian còn sớm, quán cà phê vừa mới khai trương, trước cửa sổ kính nhân viên bán hàng đang cho mèo ăn, Hướng Kim thích thú nhìn một lúc, chụp một bức ảnh và đăng lên nhóm nhỏ.

Hướng Kim: [ Lòn mèo ở bên đường]

Hướng Kim: [Còn chưa tỉnh à? Không giống tớ rồi, người đọc sách tâm hồn đọc sách.]

Bạn học: [Đù, có một cô em gái ngoài cửa sổ kìa, vẻ đẹp này có thể thưởng thức miễn phí được à?]

Hướng Kim ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ—— Cô gái váy màu xanh nước biển đi rất chậm trên lối đi bộ, đo chiều rộng của con đường, thỉnh thoảng cô ấy sẽ dừng lại và đưa tay chạm vào biển báo bên đường. Đôi mắt như hồ nước đó, không có tiêu điểm.

Cậu sửng sốt, cô ấy không nhìn thấy.

Hướng Kim theo bản năng đứng dậy, đẩy cửa mà ra.

Bên ngoài quán cà phê, thím Triệu đang treo điện thoại, nói___

"Dụ Bảo, anh cháu gội điện tới, nói đưa cháu về nhà."

"Vâng, vậy về thôi ạ."

Một câu của Hướng Kim vẫn bị mắc kẹt trong cổ họng, cậu muốn hỏi cô gái có cần giúp đỡ không thì cô đã rời đi rồi. Cậu đột nhiên nhớ đến màu xanh mà mình nhìn thấy trên thuyền ngày hôm đó,Hướng Quỳ nói rằng cô đang dạy học cho một cô gái không nhìn thấy, là cô ấ sao?

Trong nhà nổi.

Du Thận nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch, từng đầu ngón tay căng cứng, anh xem đi xem lại bức ảnh trong nhóm, một lúc sau, chiếc điện thoại bị ném mạnh, đập vào tường, rơi xuống nền nhà. Ngay lập tức trên mặt đất, màn hình chia thành nhiều mảnh.

Cô ấy bị nhìn thấy rồi.

"Phịch" một tiếng trầm đυ.c.

Hướng Quỳ sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu lên, là âm thanh từ lầu hai truyền đến, trên lầu có người, chẳng lẽ là anh của Tạ Từ sao?

Vương Mạt Lị vội vàng đi đến thang gác, gọi: "A Thận?"

Một lúc sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một giọng nam trong trẻo nhẹ nhàng từ trên thang lầu vang xuống: "Ghế bị đổ thôi, dì Vương, Dụ Bảo đang trên đường trở về."

Vương Mạt Lị ừ đáp lại.

Hướng Quỳ sửng sốt, nghe giọng nói ... giống như một cậu nam sinh ôn nhu.

Khác hẳn với những gì cô tưởng tượng, cô vốn tưởng rằng anh sẽ là một người có tính cách thiên trầm hơn, dù sao cô ở đây lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua anh chứ đừng nói là nói chuyện với anh.

Mười phút sau, Tạ Từ đã quay lại.

Cô vừa bước vào thư phòng, Hướng Quỳ nóng lòng lấy ly trà sữa vừa mua ra, nói với cô: “Hương vị lần trước em nói rất ngon đây, đều là thịt nho."

Tạ Từ chớp mắt mấy cái, cám ơn cô.

Thấy Tạ Từ ngoan ngoãn cầm ly trà sữa mình mua cho, thỉnh thoảng nở nụ cười ngọt ngào, Hướng Quỳ cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, tại sao cô lại không có một người em dễ thương như vậy nhỉ?

Tạ Từ cắn ống hút, vị ngọt mát tràn ngập trong miệng, cô hỏi: "Cô Hướng, cô nhìn thấy thế giới có hình dạng như thế nào?"

Hướng Quỳ nói "à" một tiếng với vẻ kỳ lạ: "Vẫn chưa có ai hỏi cô câu hỏi này, để cô suy nghĩ về nó đã. Từ góc độ môi trường chung, mặc dù có nhiều điều không tốt nhưng tiếng nói của mọi người ngày càng được lắng nghe, nếu chỉ nhìn vào bản thân mình trước mặt, cuộc sống của cô cho đến nay vẫn suôn sẻ, cô học chuyên ngành yêu thích và kiếm được tiền, cô có thể ngắm hoàng hôn, thỉnh thoảng thì đi du lịch bên ngoài, thiên nhiên rất đẹp . . . . . . . . . . . "

Tạ Từ lẳng lặng nghe.

Cô nghĩ, thật tốt, cô cũng muốn nhìn thế giới.

Hướng Quỳ nói xong, bỗng nhiên ý thức được tình hình của Tạ Từ, nhanh chóng dừng lại và nói: "Đã đến lúc chúng ta phải đến lớp rồi, Dụ Bảo, kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, em có thể làm những gì em thích trong vài ngày tới."

Tạ Từ nhanh nhẹn vâng.

-

Nam Chử tháng 10 vẫn oi ả, hiếm thấy hồ Miên yên tĩnh như vậy.

Trong thủy đình, rất nhiều người tranh thủ ngày nghỉ nhỏ ra ngoài vui chơi, trừ những cây cao lớn rộn ràng bên hồ nằm phơi nắng trong gió, khá yên tĩnh vào buổi chiều.

Tạ Từ tham gia lớp học trong ba ngày, và cũng có một kỳ nghỉ.

Cô nhắm mắt nằm dài trên hiên nhà, hai tay khoanh trước bụng, bóng của cây chuối tây nhẹ đổ xuống, đung đưa qua chiếc váy hai dây rực rỡ và đáp xuống bờ vai trắng như tuyết.

Một bàn chân nhỏ nhẹ buông xuống, ngập trong nước hồ ấm áp.

"Anh à, ngày mai anh định chơi ở đâu? Anh ấy cùng bàn với anh sao? So với bạn học cũ thế nào? Hoạt bát hay trầm lặng?"

Tạ Từ cố gắng nói chuyện với Du Thận.

Ở một bên, Du Thận đang dựa vào tấm ván gỗ.

Thân thể thả lỏng, bả vai hơi chìm xuống, một chân tùy ý duỗi về phía trước, chân còn lại tùy ý khom xuống, lộ ra mắt cá chân gầy gò tái nhợt, trang sách trải trên mặt đất, trà thảo dược mát lạnh được đặt ở trên mặt gỗ bên phải.

Anh khẽ động mi, liếc nhìn mái tóc dài xõa tung trước mặt của cô, lười biếng nói: “Hoạt bát, hiếu kỳ, không giấu được suy nghĩ trong đầu, dễ hiểu thôi.”

Tạ Từ hỏi: "Anh ấy là em trai của cô Hướng sao?"

Du Thận dừng một chút, ánh mắt rơi vào trên mặt cô gái: "Thật sao?"

Tạ Từ "Hừ" một tiếng, không biết nói: "Ngày đầu tiên cô Hướng đến muộn, nói là em trai khai giảng. Sau đó, em ngửi được trên người của anh và cô Hướng có mùi giống nhau, hơn nữa là từ người khác dính vào."

Du Thận: "Dễ ngửi à?"

Tạ Từ: "Hơi khó ngửi."

Tạ Từ không nhìn thấy biểu cảm của Du Thận, cô tự nói với chính mình: "Từ khi chuyển đến đây, em chưa bao giờ thấy anh dẫn bạn bè đến chơi. Em hy vọng anh trai mình có thể tìm được những người bạn tốt ở trường."

Nói đến chuyện này, Tạ Từ có chút khó hiểu.

Khi ở Lạc Kinh, thỉnh thoảng cô vẫn gặp một vài người bạn của Du Thận, còn khi đến Nam Chử, cô lại không gặp một người nào, tính tình của anh tốt lại dịu dàng như vậy, làm sao lại không có bạn thân?

Du Thận cầm sách trong tay đứng lên, nói: "Thu chân lại."

Tạ Từ sửng sốt: "Hôm nay em mới chơi một lát!"

Cô phồng má ra vẻ bất đắc dĩ, bộ dáng chơi chưa đủ không muốn động.

Du Thận không trả lời, cho một thìa mật ong vào trà thảo mộc, đẩy đến bên cạnh cô, nói: “ Uống một ngụm trà, ngọt lắm, uống xong anh cùng em đi xem phim."

Tạ Từ vội vàng ngồi dậy, thu chân lại, lấy khăn lau khô bắp chân, mò mẫm tìm tách trà, uống một hơi cạn sạch, cất tách đi, toàn bộ động tác uyển chuyển như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, sau đó ngẩng đầu nhìn Du Thận: "Em xong rồi, đi xem phim đi anh."

Mái tóc đen xõa xuống, che đi nốt ruồi đỏ tươi trên xương bướm, Du Thận dừng một chút, nói: "Đi mặc áo khoác vào."

-

Hầu hết các rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố đều ở trung tâm mua sắm, người đông đúc, chỗ này không phù hợp với Tạ Từ. Họ đến một rạp chiếu phim cũ ở thành phố cổ, ít phòng chiếu, chỉ có một rạp nhỏ, trong đó vắng vẻ, ngày thường trong tuần không ai đến đó.

Nhưng Tạ Từ lại rất thích vào trong đó.

Cô thích đi ra ngoài.

Ngày lễ đường phố náo nhiệt, chiếc taxi chờ người qua lại đông đúc, dừng lại trước rạp chiếu phim.

Tài xế ngoái đầu nhìn lại, thầm nghĩ ông trời thật bất công, cô bé còn nhỏ như vậy đã không nhìn thấy gì, ánh mắt anh ta không khỏi lộ ra chút thương cảm.

Không đợi nhìn lại, thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh ta.

Con ngươi đen tối lạnh lùng, phảng phất dưới ánh mặt trời có một trận gió thổi qua, không hiểu sao anh ta rùng mình một cái, không chần chờ nữa, phi nước đại mà đi.

Tạ Từ không hề hay biết, đỡ lấy cánh tay Du Thận: “Bên ngoài náo nhiệt quá.”

Du Thận nói “ừm” rồi dẫn cô đi vòng qua đám đông đến rạp chiếu phim hơi vắng vẻ: “Phía sau bên trái có một đoàn du lịch từ phía Bắc xếp hàng mua đồ ăn vặt; có một dãy xe đạp chung đang đậu phía trước bên trái, màu lam và trắng; Bên phải là mấy học sinh cấp hai mới xuống núi....."

Tạ Từ chăm chú lắng nghe, đôi tai như bánh bạch ngọc lặng lẽ nhô ra khỏi mái tóc đen.

Giọng nói ồn ào mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Sau khi vào rạp chiếu phim, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Tạ Từ hít hà mùi hương ngọt ngào bùng nổ trong không khí, chậm rãi đi theo Du Thận vào trong. Đột nhiên, anh dừng lại, nắm lấy cổ tay cô kéo sang một bên, nhốt cô trong tường, cả người như bị phong tỏa hoàn toàn.

"Sao vậy, anh?"

Cô nhỏ giọng hỏi.

Du Thận khẽ nheo mắt, liếc nhìn Hướng Kim đang đi ngang qua, cậu ta đang nói chuyện với những người xung quanh: "Phim này cũng được, nhưng địa điểm quá nhỏ. Này, ngày mai mấy giờ vậy? Cô gái trường trung học số 1 cũng đến đấy, vậy tớ sẽ......."

Thanh âm dần dần xa.

Hướng Kim cũng ở đây, gần đây cậu thường xuyên xuất hiện.

Đều là mỗi lần Tạ Từ ra ngoài, là trùng hợp sao?

Du Thận bản tính hay nghi ngờ, anh không tin vào sự trùng hợp.

Tạ Từ bị nhốt đến khó chịu, đẩy anh ra, gọi: "Anh?"

"Không sao." Du Thận kéo ra một khoảng cách, một lần nữa đi vào trong, "Là mấy người đi đường không an phận."

Cô nghe thấy hết, chỉ có hai nam sinh, còn nhắc đến trường cao trung số 1, có thể là người mà Du Thận biết, nhưng anh không muốn người khác nhìn thấy bọn họ.

"Vâng, vậy đi thôi."

"Muốn đi vào, bảy bậc thang, nhấc chân."

"Vâng."

Tạ Từ không thể nhìn thấy màn hình của bộ phim, nhưng cô lại rất thích nghe âm thanh và đoán câu chuyện, cô không thích nghe Du Thận giải thích, thích tự mình xây dựng thế giới, mấy ngày sau mới chịu trao đổi với anh. Lần này cũng giống như lần trước, hai người yên lặng xem phim, Tạ Từ ngoan ngoãn đợi Du Thận đưa cô đi ăn tối, đây cũng là một trong những sở thích của cô.

Nhưng anh nói: "Chúng ta về nhà."

Tạ Từ không muốn: "Vì sao?"

Du Thận: "Anh không thoải mái."

Tạ Từ sửng sốt, khuôn mặt đang phồng lên đột nhiên co rụt lại, cô đến gần Du Thận, nhón chân sờ trán anh, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Anh chóng mặt à?"

Du Thận cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang áp sát trán mình, mềm mại và ấm áp.

Anh hít nhẹ một hơi nói: "Có lẽ là bị say nắng. Dụ Bảo, về nhà được không?"

Tạ Từ vội vàng gật đầu: "Mau về nhà thôi!"

Rạp chiếu phim cách khu hồ Miên không xa, sau khi hai người về đến nhà, Tạ Từ rời khỏi Du Thận, đi thẳng vào phòng khách tìm hộp thuốc, sờ nhãn hộp thuốc nổi lên, tìm thấy thuốc hạ nhiệt , sau đó chạm vào trà thảo dược đã pha trước đó, rót nước, rồi đưa cốc và hộp thuốc cho Du Thận.

"Anh, uống thuốc."

"Ừ anh uống."

Trong ký ức của Tạ Từ, khi cô còn bé, Du Thận thường uống thuốc, nhưng anh không chịu uống, mỗi lần đều có một khoảng thời gian giằng co rất dài, cuối cùng thuốc đã ở trong tay cô, thật lâu sau bọn họ cũng biết cô đút cho thì Du Thận mới bằng lòng uống thuốc, liền không phiền phức nữa, trực tiếp giao quá trình này cho Tạ Từ, có điều cô vẫn không biết Du Thận đang uống thuốc gì.

Cô bèn hỏi: "Anh, anh bị ốm sao?"

Du Thận nói: "Bọn họ nói anh có bệnh."

Du Thận có bệnh sao?

Tạ Từ nghĩ, có thể có, có thể không.

Du Thận cụp mắt xuống, khẽ mở môi và răng, dùng đầu lưỡi nhanh nhẹn cuộn viên thuốc trong lòng bàn tay lại, uống một hơi cạn sạch nước, hỏi: “Dụ Bảo nằm một lát với anh nhé? "

Tạ Từ gật đầu: "Vâng."

Thư phòng bên trái có một phòng nghỉ.

Nam Chử nóng ẩm, trong phòng quanh năm trải chiếu mùa hè, buổi chiều mệt mỏi có thể vào cửa, kéo rèm, lấy chăn nhỏ ngay tại chỗ là có thể nằm xuống, ngủ một giấc ngủ trưa thanh tịnh.

Du Thận nằm ở bên bệ cửa sổ, mở mắt nhìn cô.

Tạ Từ chậm rãi lắc lắc chiếc quạt nhỏ, lẩm bẩm sờ sờ chăn trên bụng, sau đó thuần thục sờ lên mắt anh, sờ một lần liền biết anh chưa ngủ.

" Nhắm mắt lại." Cô thúc giục anh, giống như một đứa trẻ không chịu nghe lời.

Du Thận không nghe, gọi: "Dụ Bảo."

"Dạ?"

"Em hy vọng anh có bạn tốt à?"

"Đương nhiên rồi, luôn chiếu cố em, anh sẽ nhàm chán đấy."

" Không nhàm chán, em thích có bạn bè đến sao?"

Tạ Từ suy nghĩ nghiêm túc, nói với anh: "Em muốn gặp gỡ nhiều người, mọi người đều rất khác nhau. Em cũng muốn sống thật lâu và nhìn ra thế giới."

"Em thực sự thích."

Cô bổ sung.

Du Thận không nói, một lúc sau, cổ họng run lên, phát ra một tiếng "ừm" rất khẽ.

Tạ Từ lắng nghe tiếng thở của Du Thận, đợi đến khi hơi thở của anh đều đều, cô đặt quạt xuống, kéo một chiếc chăn khác, tháo máy trợ thính và ngủ thϊếp đi bên cạnh anh.

Một lát sau, Du Thận mở mắt ra.

Lẳng lặng nhìn Tạ Từ hồi lâu.