Buổi chiều thứ bảy, lớp 10 ban 6.
Đã đến giờ tan học, trong lớp học loạn thành một mớ hỗn độn —phấn viết xiêu xiêu vẹo vẹo, bài tập về nhà cuối tuần được viết trên bảng đen; cây chổi nhanh nhẹn lia qua lia lại giữa bàn chân và bàn học; cây bút máy màu đen phi nước đại trên tờ giấy trắng.
"Du Thận, có đi chơi không?"
Hướng Kim tùy ý ném vài cuốn sách bài tập vào cặp sách, ánh mắt dừng lại trên mặt bàn ngăn nắp của bạn cùng bàn, cậu bạn này đã hoàn thành bài tập cuối tuần trước khi tan học, thật khiến người ta ngứa mắt.
Giọng Du Thận cự tuyệt: "Tớ phải về nhà."
Người thiếu niên không có ý dấu mọi chuyện.
Hướng Kim gãi đầu, do dự hết lần này đến lần khác rồi ngập ngừng hỏi: “Cái đó…...trong nhà cậu không tiện sao? Khụ, tớ không phải cố ý, do có lần ở góc hành lang nhìn thấy cậu nghe điện thoại thôi."
Cứ đến mười hai giờ rưỡi trưa, Du Thận sẽ rời khỏi lớp học.
Lúc đầu Hướng Kim cũng không nghĩ nhiều, nhưng có lần cậu tình cờ đυ.ng phải, mới biết anh đang lén lút gọi điện thoại, trường học không cho mang điện thoại di động đến, huống hồ anh còn bắt máy, gọi một cách công khai.
Du Thận nhắm mắt lại, cong ngón tay, thấp giọng nói: "Bởi vì một chút ngoài ý muốn, người nhà của tớ đều không còn, chỉ còn lại tớ và em gái, con bé cần có người chăm sóc, cho nên cũng không tiện lắm, thật xin lỗi."
Anh cụp mắt suy nghĩ , giọng điệu nhàn nhạt thương tâm.
Anh rõ ràng không có cảm xúc mãnh liệt như vậy, nhưng không hiểu sao người ta lại cảm thấy giờ phút này anh rất mỏng manh yếu ớt. Hướng Kim giờ phút này cảm thấy mình là kẻ xấu xa, vì sao bản thân không thể thu hồi lòng hiếu kỳ lại?
Hướng Kim: "....... Thực xin lỗi."
Du Thận: "Không sao đâu, lần sau cùng nhau chơi nhé."
Lần trước Hướng Kim khoanh tay ngồi nhìn Du Thận đi rồi, lần này đột nhiên tiến cậu lên một bước, ôm lấy Du Thận, chân thành nói: "Cậu nếu cần giúp đỡ, cứ nói đi, em cậu..... . . "
Cánh tay phía dưới bỗng nhiên trở nên sít chặt.
Du Thận nhếch mày, liếc cậu ta một cái: "Thứ hai gặp lại."
_
Khi thuyền đến gần thủy đình, Tạ Từ đang ngồi khoanh chân trước hiên, cùng thím Triệu bên cạnh nói chuyện, hai người đều cầm dụng cụ trên tay, vụn gỗ vương vãi trên mặt đất.
Mái chèo quấy mặt nước.
Tạ Từ đang cúi đầu đột nhiên nhìn về phía anh, chăm chú lắng nghe một lát, bên má hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ, sau đó lặng lẽ quay đầu lại, tiếp tục động tác trong tay.
Thím Triệu nói liên miên cằn nhằn: “Đây là cây đa ở sân ngoài, cháu đã từng đến đó rồi đấy, quanh năm đều có người hóng mát dưới gốc cây, mùa hè và mùa đông cũng có bóng râm, dưới gốc cây có một bàn cờ, còn có một số người già ngồi ở đó cả ngày. Dụ Bảo, cháu sờ xem, tán cây như mây che trời che nắng, cành lá đan xen, thân cây rậm rạp, rất đẹp!"
Tạ Từ cầm lấy bản khắc gỗ, dùng đầu ngón tay mềm mại chậm rãi chạm vào bức tranh cây đa thu nhỏ, được cho là hơn hai trăm năm tuổi, nhẹ nhàng đáp: “Có chạm nổi, chạm rỗng điêu, phù điêu.... . Chúng khỏe và tươi tốt, kết cấu rõ ràng, rất đẹp."
"Sau khi đi qua tất cả các con đường ở đây, thuộc lòng từng ngã rẽ và bảng chỉ dẫn, thím sẽ dạy cho cháu về kiến trúc và không gian. Mà này, hải đường lần này ấy, vẫn còn trên kệ bán à?"
Thím Triệu là người giám hộ lão gia tử tìm đến.
Thuở nhỏ bà làm việc trong một xưởng chạm khắc gỗ, rời quê hương cũng không bỏ nghề này, ngoài công việc thường ngày, bà thường làm một số đồ vật lặt vặt, lâu dần tích lũy được một đống “bảo bối”. Năm ngoái, con trai bà đến thấy trong nhà chật kín đồ, nên mới mở cho bà một cửa hàng nhỏ trên mạng, để bà tự mày mò.
Tạ Từ theo bà học điêu khắc gỗ đã ba năm, thỉnh thoảng cũng ở trong tiệm bán mấy món đồ nhỏ, cô nghĩ nghĩ, hỏi:
"Cung nữ lần trước đã bán được chưa?"
“Đặt lên kệ không bao lâu đã bị người khác lấy đi rồi!” Thím Triệu nói đến đây rất vui vẻ, “Hàng của cháu bán chạy nhất, nếu không phải địa chỉ khác nhau, thím còn tưởng là mua bởi cùng một người cơ. Ồ, A Thận đã về rồi?"
Du Thận lên bờ, dùng dây cáp buộc thuyền lại, cong môi: “Thím Triệu, cảm ơn thím đã mang bảo bối đến, sáng mai cháu sẽ đến bến tàu mua cá cho thím.”
"Ôi chao, tình cảm tốt thật! Vậy dì cám ơn cháu trước nhé."
Thím Triệu cười nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn này, không những đầu óc sáng sủa, tướng mạo lại còn tuấn tú, tính tình rất tốt, bà không biết tại sao ông già kia lại ném hai đứa trẻ đến đây.
Là đầu lừa bướng bỉnh à, bà nghĩ.
-
Bốn giờ sáng, Du Thận thắp đèn đứng dậy ra bến tàu.
Thím Triệu cần cù tiết kiệm, muốn mua cá biển tươi với giá rẻ, cho nên luôn chọn một ngày, dậy trước bình minh đợi thuyền cập bến, mở chợ, bà sẽ mua số lượng lớn để có thể ăn trong một hoặc hai tháng.
Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên Du Thận làm.
Anh nhớ rõ những tất cả mọi người trong tiểu khu, hiểu chính xác sở thích của hàng xóm, phân chia họ thành từng loại, nếu họ đối xử tốt với Tạ Từ, anh sẽ hồi trả lại hai phần.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng giây chuyển động vang lên cực nhỏ.
Ánh đèn lờ mờ chiếu vào cửa phòng tắm, từ vòi nước chảy ra một dòng nước nhỏ, anh nhẹ nhàng tắm rửa thay quần áo, tựa hồ sợ đánh thức người bên cạnh.
Ngay cả ánh sáng hay âm thanh cũng không được làm phiền cô.
Trước khi đi, Du Thận mở cửa, theo thói quen nhìn Tạ Từ một cái.
Trong phòng tối mờ mịt, từ trong phòng của anh có một tia ánh sáng yếu ớt chiếu vào, chiếu sáng một góc tủ đầu giường, vốn là nơi cô đặt máy trợ thính, nhưng giờ lại trống không.
Du Thận ngừng một lát: "Dụ Bảo?"
Người vốn dĩ nên ngủ say đột nhiên ngồi dậy, hỏi anh: "Anh, em muốn đi bến tàu, bến tàu có hương vị như thế nào? Chẳng lẽ cùng hương vị nước biển giống nhau à?"
Giọng cô gái trong trẻo, không có nửa phần buồn ngủ.
Mi tâm Du Thận hơi đập, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Cô lại gọi: "Anh."
Một lúc sau, Du Thận bật đèn, lấy quần áo trong tủ ra, hỏi: "Em muốn mặc áo và váy màu gì? Đi bến tàu cần mang theo manh trượng."
Tạ Từ không thích manh trượng.
Nhưng để có thể đi đến bến tàu, cô nguyện ý thỏa hiệp: "Thím Triệu nói thím ấy rất thích biển khơi, nói rằng biển và bầu trời có cùng một màu, vô tận, không có trở ngại, khiến tâm tình mọi người cảm thấy yên ổn."
" Biển có màu xanh, em muốn mặc màu xanh."
Du Thận chọn quần áo nói: "Bên biển rất nguy hiểm, em tránh đi."
Tạ Từ ngẩng mặt lên, nhìn về hướng phát ra giọng nói: “Đi với anh có được không?”
Du Thận: “Được.”
Du Thận ra khỏi phòng đi xuống lầu, bật sáng đèn bếp, một lúc sau, trên thủy tinh mờ sương, nước nóng ùng ục hòa vào sữa bột như tuyết vụn.
Tạ Từ ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của mình, chống cằm lắc lắc bắp chân đung đưa, làn váy xanh nhạt dài đến bắp chân, giống như sóng biển.
Du Thận đặt ly sữa xuống, liếc nhìn bắp chân đang lắc lư của cô gái, hỏi: “Vui lắm à?”
Giọng điệu lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Tạ Từ đương nhiên gật đầu: “Ừm, cùng anh đi biển chơi.”
Du Thận hỏi: “Em đi một mình cũng sẽ vui như vậy sao?”
Tạ Từ: “Sẽ không.”
Du Thận “ừm” một tiếng, quay người, đi đến hành lang mở cửa gỗ, phóng thuyền xuống nước, trong sương mù đen kịt, lờ mờ có thể nhìn thấy đèn dẫn đường trong dòng nước.
Uống hết nửa cốc sữa, Tạ Từ cầm áo khoác mỏng, chậm rãi đi tới hành lang, một tay cầm manh trượng, chạm đến hàng rào thì dừng lại, đợi một lúc, hai tay Du Thận vòng qua eo Tạ Từ, đưa cô lên thuyền.
Sương mù dày đặc, Tạ Từ ngửi thấy hơi nước trong hồ cùng mùi cỏ xanh thoang thoảng.
Cô gần như không bao giờ ra ngoài khi bầu trời tối đen, thực mới mẻ.
Du Thận khua mái chèo, ánh mắt dừng ở đối diện, cô gái rất vui vẻ, đầu lắc lư, khuôn mặt hiện lên một tia vui sướиɠ, mũi khẽ động, lại ngửi được hương vị.
" Hôm nay trời nắng hay là mưa?"
Du Thận hỏi.
Tạ Từ khẽ ngửi ngửi, khuôn mặt nhỏ nhắn quyết đoán, nói với anh: "Trời nắng."
Du Thận hỏi: "Dụ Bảo làm thế nào mà biết được vậy?"
Tạ Tự nhếch khóe môi lên: "Đây là bí mật của em."
Cây cối bên hồ Miên cao lớn thẳng tắp, lá dong riềng và thông già rủ xuống, ban đêm không có vẻ đẹp gì, chỉ có chút đáng sợ.
Du Thận nghĩ, chờ khi Dụ Bảo chữa lành đôi mắt, cô có thể sẽ sợ hãi.
Khi thuyền cập bến, Tạ Từ tự giác nắm lấy cánh tay phải của Du Thận.
Từ khi còn rất nhỏ, Du Thận đã là người dẫn đường cho cô, bọn họ cùng nhau đi qua vô số con đường, cô chưa từng ngã xuống, dù chỉ một lần.
"Dụ Bảo cũng đến đây à?"
Trên bờ, người đàn ông chờ đợi ngạc nhiên hỏi.
Là giọng của chú lái đò, Tạ Từ chớp mắt, trả lời, sau đó nhỏ giọng nói với Du Thận: "Anh mau nhìn trên xe xem, có cây hoa nhài không?"
Du Thận: "..........."
Anh nhìn lướt qua: "Không có."
Tạ Từ sắc mặt suy sụp, tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc!"
-
Đây là lần đầu tiên Tạ Từ đi mua sắm cùng một nhóm người, cô giống như một đứa trẻ tò mò, đặt câu hỏi giữa đám đông, hỏi về thuyền đánh cá khi nào thì về, sau đó lại hỏi cá gì ngon nhất.
Trong một lúc, chiếc xe vô cùng náo nhiệt, mọi người tranh nhau trả lời câu hỏi của Tạ Từ, điều này khiến cô nóng lòng muốn nghe, bởi vì có quá nhiều người dẫn đến ồn ào, nghe không rõ.
Một đường tranh cãi ầm ĩ như vậy, cuối cùng cũng đến bến tàu.
Bức màn ánh sáng nhô lên từ mực nước biển, chiếu sáng mặt biển lấp lánh, những đám mây được nhuộm màu tím đậm với ánh sáng chói mắt, mơ hồ như sương mù, thật đáng tiếc khi không ai thưởng thức cảnh đẹp này—— Người thì bán hải sản, người thì trả giá, nhộn nhịp như một chợ rau nhỏ.
Tạ Từ đi theo phía sau Du Thận, cầm cây manh trượng hỏi: "Chúng ta cũng mua cá chứ?"
Du Thận nói: "Mua một con, Dụ Bảo chọn nhé."
Tạ Từ sửng sốt một chút, sau đó lui về phía anh, đúng lý hợp tình: "Em không nhìn thấy!"
Du Thận: "Không cho em sờ."
Tạ Từ từ khi còn nhỏ đã rất tò mò, cô sẽ chạm vào mọi thứ cô gặp phải, ngoại trừ cá, cũng không biết bản thân đã phải chịu đựng sự bắt nạt như thế nào, nhưng cô vẫn nhớ kỹ đến bây giờ.
Du Thận đi một chút rồi dừng lại, cuối cùng dừng lại ở một góc, nói: "Trái, giữa, phải, chọn một trong số đó, là bữa trưa của em đấy."
Tạ Từ ngồi xổm xuống, vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh — bên trái yên tĩnh, cá ở giữa còn sống quẫy đạp, bên phải... bên phải hình như có rất nhiều cá nhỏ đánh nhau.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chọn làm sứ giả hòa bình.
Bắt tất cả bọn nó để ăn, sẽ không có đánh nhau.
Cô nói với Du Thận: "Chọn bên phải!"
Chủ quán liếc hai đứa nhỏ này một cái.
Một lớn một nhỏ, đều có chút kỳ quái.
Động tác của Du Thận rất nhanh, bọn họ là người đầu tiên mua xong, lên xe đợi những người khác trở về, Tạ Từ lại không cam lòng ngồi yên trong xe, cô kéo ống tay áo làm nũng: " Em muốn lên bờ."
Du Thận nhìn cô: "Vừa mới nói mùi vị khó ngửi mà."
Tạ Từ trầm mặc chốc lát, đột nhiên linh quang lóe lên: "Là mùi của anh!"
Vài ngày trước, Du Thận đã ôm cổ cô ngửi một lúc lâu rồi nói ra nhiều đáp án, cho đến khi cô nói "Hoa cam" mới buông cô ra.
Anh lại lén nhìn các cô học.
Sau khi xuống xe, Du Thận đi bộ đến một nơi ít người.
Tạ Từ làm bộ làm tịch chống chiếc manh trượng của mình, cô đi ở phía sau anh không một chút lo lắng. Chờ Du Thận dừng lại, cô dùng chiếc manh trượng để kiểm tra, trống rỗng, bọn họ đã ở trên bờ.
Tạ Từ đưa tay về phía mặt biển, ý đồ đυ.ng đến giới hạn của nó.
Cô nghĩ, không có trở ngại, nơi cuối cùng, không biết có phải là vĩnh viễn không cần sợ ngã sấp xuống, chỉ cần mệt mỏi là có thể nằm xuống ngủ, khi tỉnh lại có thể tiếp tục bước đi, và đi đến những nơi xa, rất xa.
"Đi về thôi, Dụ Bảo."
"Lần sao em có thể đến đây nữa không?"
"Trời đẹp thì có thể."
"Ui, nhưng em thích trời mưa cơ."
"................"
-
Chiếc xe bán tải chạy vào khu vực hồ Miên, dừng lại ven bờ biển.
Khác với lúc đến, trong xe yên tĩnh không tiếng động , bởi vì Tạ Từ đã ngủ.
Người chèo thuyền đặt cá lên thuyền giúp anh, Du Thận cảm ơn rồi bế Tạ Từ lên thuyền.
Lúc này, ánh mặt trời sáng bừng.
Du Thận đặt Tạ Từ xuống, tìm một chiếc mũ chống nắng để che đi khuôn mặt cô, ngăn cản ánh nắng khó chịu, sau đó nghiêng người buông dây cáp, vừa định bước lên thuyền thì đột nhiên có người hét lên ——
"Du Thận?!"