Chương 14

Trong gian phòng rộng rãi tối tăm chất đống đủ loại gỗ, có mới có cũ, có dài có ngắn, mùi gỗ nhàn nhạt hiếm thấy ánh sáng ban ngày, tranh nhau tỏa ra.

Trừ cái đó ra, cái gì bên trong đều không có.

Hướng Quỳ kinh ngạc, đại não trống rỗng.

Đến cầu thang, Du Thận nghi hoặc nhìn một màn hỗn loạn, ánh mắt rơi vào trên cây búa, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Dụ Bảo, lại đây."

Tạ Từ ngoan ngoãn đi qua.

Hướng Quỳ nhìn Du Thận và Tạ Từ đang đứng cạnh nhau, cô sững sờ, sao có thể như vậy?

..........

Mười phút sau, dưới lầu phòng khách.

Hướng Quỳ nói sự thật về những gì cô ấy đã phát hiện ra trong khoảng thời gian này, sau đó căng thẳng nhìn chằm chằm vào đám đông, khuôn mặt các dì căng ra, nhưng sau khi nghe những gì Hướng Quỳ nói, cuối cùng cũng không căng thẳng nữa, cười ha ha.

Trong lúc nhất thời, phòng khách tràn ngập tiếng cười nói của hai dì, ánh mắt như đang nhìn một con mèo con đang cố tình gây sự, ôn nhu thân thiện.

Hướng Quỳ ngây ngốc: ".....Vì sao lại cười?"

Du Thận cong môi ôn nhu nói: "Cô Hướng, cô hiểu lầm rồi. Chúng em thuê cô, đương nhiên là vì giáo viên trước bị sa thải. Lý do sa thải là cô ấy bắt nạt Dụ Bảo và trộm đồ trong nhà. Sau đó, camera được lắp đặt ở đó. Dì Vương lo lắng rằng việc theo dõi sẽ quá rõ ràng sẽ khiến giáo viên căng thẳng hơn, vì vậy đã đặt một cái nhỏ."

" Thật có lỗi, đã không nói trước cho cô."

Hướng Quỳ: "......"

Du Thận: "Còn cái đình nhỏ khắc gỗ kia, là em mua cho Dụ Bảo. Con bé thích xem tác phẩm của người khác. Cô có thể hỏi thím Triệu về những thứ được bán trong cửa hàng, thím ấy vẫn luôn phụ trách."

Thím Triệu cười tủm tỉm nói: "Tiểu Quỳ, cháu suy nghĩ nhiều rồi, khắp nơi đều có người mua, sao có thể là A Thận mua được? Dụ Bảo không muốn sản phẩm luyện tập đều ném cho thằng bé, thằng bé muốn làm cái gì chứ?"

"Vậy cái chìa khóa...."

Hướng Quỳ đã xấu hổ không chịu nổi.

Du Thận: "Em không biết cô đang nói về chiếc chìa khóa nào. Em về chuyến này để lấy vở bài tập. Buổi sáng em vội ra khỏi nhà nên quên mang theo, em cần nó để nộp. Cô Hướng, cô dùng nó để mở chìa khóa phòng chứa đồ à?"

Hướng Quỳ yên lặng mà đem cái chìa khóa đưa qua.

Du Thận kinh ngạc nói: "Chiếc chìa khóa này sao có thể...? Đây là chìa khóa dự phòng của ký túc xá giáo viên chủ nhiệm lớp chúng em. Thỉnh thoảng em giúp thầy ấy lấy đồ. Thầy ấy hay quên mang theo chìa khóa nên để chìa khóa dự phòng cho em cầm."

"......Em nhớ rõ nó ở trong hộp bút mà?"

Hướng Quỳ: "........."

Hóa ra Du Thận hoàn toàn không biết việc mất chìa khóa, là cô tự mình bịa ra nhiều chuyện như vậy, không chỉ gây sự mà còn phá cửa nhà người ta.

Cô đỏ mặt: "Thật xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều nên gây phiền phức cho mọi người rồi. Tôi. . . . . . . . có lẽ không thích hợp tiếp tục dạy Dụ Bảo nữa."

Du Thận: "Chỉ là hiểu lầm thôi, cô Hướng đừng để trong lòng. Dụ Bảo rất thích cô dạy, cho đến nay cô vẫn là giáo viên em ấy yêu thích nhất. Nếu chỉ vì chuyện này mà rời đi thì thật đáng tiếc."

Tạ Từ chớp chớp mắt, Di, không phải anh giở trò quỷ sao?

Cô chân thành nói: "Cô Hướng, cô cứ ở lại đi."

"Đúng vậy tiểu Quỳ, không phải chuyện gì lớn cả."

"Cô Hướng đáng yêu thật, thực sự không sao đâu!"

Cả thím Triệu và Vương Mạt Lị đều thuyết phục cô ở lại, dù sao đó cũng chỉ là một hiểu lầm nhỏ, bởi vì sự chân thành và bốc đồng mới khiến cô trở nên đáng yêu hơn.

Nhìn đám người, trong lòng Hướng Quỳ không cách nào miêu tả cảm xúc, cô mới đứng dậy khom người: "Cháu đã gây phiền toái cho mọi người rồi, cháu. . . Cháu đi tìm người sửa khóa!"

"Không cần đâu, A Thận sẽ sửa nó!"

"Đúng, A Thận cái gì cũng biết, rất lợi hại."

"......"

Trò hề kết thúc, lớp phụ đạo tự nhiên không thể tiếp tục, Du Thận không quay lại trường học, Vương Mạt Lị mang bánh quy nướng ra, vui vẻ tan ca về nhà.

Trong nhà nổi chỉ còn lại Du Thận và Tạ Từ.

Tạ Từ lúc này học thông minh, không thở dài, hỏi Du Thận: "Sao anh lại để cô Hướng ở lại?"

Du Thận: "Không phiền toái."

Tâm trạng Du Thận rất tốt, giải quyết hai vấn đề cùng một lúc, điều quan trọng nhất đối với anh là Tạ Từ có lập trường kiên định trong vấn đề này. Hướng Quỳ không có gì phải sợ, tốt hơn là cứ để cô ta ở lại.

Tạ Từ cắn bánh bích quy, cắn từng miếng một, mơ hồ nói: "Từ nay về sau cô ấy sẽ không sợ anh nữa. Anh, cô ấy lấy chìa khóa ở đâu ra vậy?"

Du Thận: "Hướng Kim lấy."

Tạ Từ: "Oa, hai chị em họ cùng nhau bắt nạt anh à?"

Du Thận: "Chính là như vậy."

Tạ Từ vội vàng cầm lấy bánh bích quy đưa tới bên miệng anh: "Anh vất vả rồi, một đánh hai, mau ăn Margarita đi, ngon lắm."

Du Thận nắm tay cô chậm rãi ăn, cắn một miếng chỗ cô vừa ăn, cái bánh này anh ăn năm, sáu, bảy tám miếng, hận không thể ăn không hết.

“Hôm nay không có tiết học, chúng ta làm gì bây giờ?” Tạ Từ chán nản hỏi, “Em không muốn khắc gỗ, càng không muốn nghịch nước, bên ngoài sao không mưa nhỉ?"

Du Thận: "Đi sửa khóa, em nghe không?"

Tạ Từ: "Nghe."

Sở thích của Tạ Từ là lắng nghe âm thanh, nghe đủ loại âm thanh, nhưng tiếng leng keng quá ồn ào, Du Thận không chịu để cô lại gần, vì vậy cô đã chuyển một chiếc ghế dài nhỏ và ngồi ở cửa phòng nghe.

"Anh, em cùng Vương Mạt Lị làm bánh ngọt."

Tạ Từ nâng má cùng anh nói chuyện phiếm.

" Rất nguy hiểm."

"Chỉ làm một lần thôi, sinh nhật cho anh."

"Vậy em không thể làm nhiều."

"Vâng."

-

Hôm sau, phòng học lớp 6.

Hướng Kim cúi đầu, cúi đầu xin lỗi Du Thận: "Tớ sai rồi, A Thận, tớ không nên nghi ngờ cậu, lén lút lấy chìa khóa của cậu."

Du Thận: "Không sao đâu, là tớ chưa nói rõ ràng, gây hiểu lầm cho mọi người."

Hướng Kim ngẩng đầu: "Cậu không giận tớ sao?"

Giọng Du Thận ôn nhu: "Không tức giận."

Hướng Kim lao tới, ôm lấy Du Thận và buồn bã kể về những vướng mắc và đấu tranh của mình, muốn cho anh biết tất cả về cuộc hành trình nọ.

Đàm Lập Phong quả thực xem thế là đủ rồi.

Du Thận thật sự là tuyệt vời, đây là hạ thuốc gì thế?

Vì sự bao dung và độ lượng của Du Thận---- có thể nhìn ra Hướng Kim thật sự trong lòng không còn khúc mắc, vì vậy cậu ta ngay lập tức lấy lại sự nhiệt tình trước đây và hỏi: “Kỳ thi sơ trung số 1 đã kết thúc, chúng tớ hẹn ăn thịt nướng vào cuối tuần ngày hôm sau, cùng nhau đi chứ? Gọi điện thoại cho em gái của cậu đi, chị gái tớ nói rằng cô ấy thích ra ngoài chơi, lần này không có nhiều người, có ba cô gái ở trường số 1, hai chúng ta với Đàm Lập Phong, thế nào?

Hướng Kim chỉ hỏi thăm một cách thăm dò, không có nhiều hy vọng, một khi dính dáng đến Tạ Từ, anh luôn từ chối, nhưng hôm nay thì khác, sau một lúc im lặng, Du Thận nói: “Tớ về hỏi ý kiến

của cô ấy đã."

Cậu sửng sốt.

Đàm Lập Phong cũng sửng sốt.

Buổi tối, Du Thận về đến nhà, thật sự có hỏi Tạ Từ.

Tạ Từ đang đánh nhau với thịt nướng trong bát, không nghe rõ anh nói cái gì, dùng dao nĩa lại nghe, có chút sững sờ: "Cùng bạn học đi ăn thịt nướng?"

Du Thận "Ừ" một tiếng: "Hướng Kim và Đàm Lập Phong, còn có mấy nữ sinh nữa."

Tạ Từ bỗng nhiên khẩn trương: "........Em cũng có thể đi sao?"

Du Thận nhìn cô: "Dụ Bảo muốn đi không?"

Tạ Từ bĩu môi, hồi lâu không có phản ứng, lại cầm dao nĩa đối chọi với miếng bít tết, nhưng lần này động tác trầm tĩnh hơn nhiều, cô lẩm bẩm nói: “Ngay cả gỗ tao cũng có thể xử lý, huống chi mày."

Phản ứng như vậy nằm ngoài dự đoán của Du Thận.

So với anh, Tạ Từ không quan tâm đến những thứ vô hình, cô thích ra ngoài vui chơi, thường yêu cầu anh mời các bạn cùng lớp đến nhà, nhưng khi anh ra ngoài gặp bạn cùng lớp, cô hầu như không đề cập chuyện cô cũng muốn đi cùng.

Thấy cô không chịu nhắc tới, Du Thận cũng không hỏi lại.

Tạ Từ làm như không có chuyện gì xảy ra, như thường lệ cùng anh ra ngoài đi dạo, trở về xem phim hoặc chạm khắc gỗ, và ngày này kéo dài cho đến thứ bảy.

Chiều thứ bảy, Du Thận đi học về.

Vào cửa không thấy Tạ Từ, Vương Mạt Lị chỉ vào hành lang, nhỏ giọng nói: "Con bé ngồi ở bên cạnh hồ khắc gỗ, hai ngày nay tựa hồ không được vui vẻ lắm, cứ ngây ngốc một mình thôi, trong nồi có hầm canh ngô sườn heo, đừng quên lấy ăn, dì đi đây.”

Du Thận buông cặp xuống, một tay kéo khóa, chiếc áo khoác đồng phục của anh rơi xuống ghế sofa như một con diều hỏng, anh băng qua phòng khách và đi thẳng ra hành lang.

Mặt trời đang chiếu sáng, những tấm gỗ được điểm xuyết quang ảnh.

Tạ Từ ngồi một mình bên hàng rào, cầm chiếc đυ.c kim khắc bức chân dung nhỏ trong tay, không có máy trợ thính, trốn trong thế giới yên tĩnh của riêng mình.

Du Thận ngồi dựa vào thành giường, chân dài cong nửa, đôi mắt rũ xuống nhìn cô.

Cô ngồi đó, giống như một con thiên nga cổ đang rủ xuống, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, như có thể nhìn thấy mọi vật, cô di chuyển linh hoạt bằng kim và đυ.c, mỗi nét vẽ đều cực kỳ chính xác.

Mãi đến khi mặt trời từ từ ngả nghiêng, cô ngừng khắc, đeo máy trợ thính vào, sau khi thu dọn xong, ấn đồng hồ báo thức ở bên cạnh—“Đã bốn giờ chiều rồi.”

"Bốn giờ. . . . . . anh trở về rồi? !" Tạ Từ theo thói quen quay đầu đi vào trong phòng hô to: "Anh?"

"Ở đây."

Một giọng nam lười biếng và yếu ớt vang lên từ bên trái.

Tạ Từ hếch mặt, cầm lấy chiếc đồng hồ nặng nề đặt bên chân: "Anh về sao không gọi cho em! Có thể uống canh được không? Mùi thơm quá. Anh ôm em đi, em đi không nổi nữa."

Du Thận "Ừ" một tiếng, bế cô lên và hỏi: "Đi ăn thịt nướng không? Đàm Lập Phong và những người khác đang trên đường đến, nếu em không đi thì mình ăn ở nhà."

Tạ Từ rầu rĩ: "Thế anh đi đi."

Du Thận: "Dụ Bảo thì sao?"

Tạ Từ không nói chuyện.

Du Thận đặt người thả xuống, múc nửa bát canh sườn heo, nói: "Canh hầm của dì Vương, để chúng ta mang đi uống. Địa điểm tổ chức tiệc nướng ở một thị trấn nhỏ, có suối cầu, hoa viên, còn có cả cây quýt, buổi tối chúng ta ngủ trong nhà cây, có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng côn trùng kêu, rất náo nhiệt, Dụ Bảo không muốn đi sao?"

Tạ Từ mệt mỏi giương mắt, hỏi Du Thận: “Nếu sau này họ không muốn gọi anh đến chơi nữa thì sao?”

Cô không nhìn thấy, tai cũng không tốt.

Bọn họ sẽ ở sau lưng nói Du Thận, sẽ ngại anh mang theo phiền toái nhỏ.

Không khí trong chớp mắt yên tĩnh.

Du Thận siết chặt nắm tay, sau đó chậm rãi buông ra, nhẹ giọng nói: "Dụ Bảo, anh không mang bạn về nhà cũng không phải vì chuyện này, không liên quan gì đến em, là nguyên nhân của anh."

"Em ở bên cạnh anh, anh không cần người khác."

Tạ Từ suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: “Không chơi với người khác có được không?”

Du Thận nhìn chằm chằm vào mắt cô và nói: "Được."

"Em muốn ở nhà cây, muốn ở cùng với anh."

"Ừ."

"Vậy chúng ta đi nướng thịt đi."

Những muộn phiền của Tạ Từ trở thành hư không, cô cầm chiếc bát trên tay uống hết canh, Du Thận lên lầu thu dọn hành lý, khi anh đi xuống, cô đã thay một đôi giày da nhỏ mới màu trắng lần trước mua đợi ở cửa.

"Ạnh, em có đẹp không?"

Cô ngửa mặt hỏi.

Du Thận khẽ "ừm" một tiếng, ánh mắt dừng ở trên mái tóc đen nhánh, nói: "Anh tết tóc cho em, tết hai bên hay một bên? Em muốn buộc kiểu gì?"

"Muốn kiểu rủ hoa lan!"

" Lại đây."

Tạ Từ ngâm nga một giai điệu lạc điệu, ngâm nga vài câu, lại bắt đầu ríu rít: "Em cũng có thể nướng sao? Buổi sáng có nhiều chim hót líu lo không? Em có thể ra suối chơi không?"

Du Thận: "Không thể, có, có thể."

Ba vấn đề, hai cái đều hợp tâm ý cô.

Tạ Từ tạm thời yên tĩnh.

"Được rồi, chúng ta ngồi xe đi."

"Em muốn mua hai cây kẹo bông, ăn trên đường."

"........"

Thị trấn Vũ Sơn nằm ở phía tây bắc của Nam Chử, một nơi hiếm hoi có ít mưa và nhiều ngày nắng.

Đoàn người Hướng Kim đến ngôi nhà trên cây trước, lúc cậu nhận được tin từ Du Thận, cậu ta không thể không hét lên vài lần: "Mẹ kiếp! Du Thận mang em gái của cậu ấy đến đây!"

Đàm Lập Phong ngẩn ra.

Vậy mà thật sự mang đến, thật không giống anh.

Hai cô gái nhìn Tống Hòe, nói lần trước đúng là em gái của Du Thận, để cô ấy nhân cơ hội này tiếp xúc với em gái Du Thận, biết đâu sẽ có kết quả ngoài ý muốn.

Tống Hòe khẽ mím môi, cũng không có nói cho bọn họ biết chuyện, sau khi bọn họ thu dọn xong hành lý, Tống Hòe một mình đi tìm Hướng Kim.

Hướng Kim đang chụp ảnh bằng điện thoại di động của mình, và chia sẻ cho Du Thận, cậu sợ anh nửa đường sẽ hối hận vì đã không mang em gái mình theo cùng. Nhìn thấy Tống Hòe, cậu ta không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Chúng ta đi đến sân bãi trước đi?"

Thấy xung quanh không có ai, Tống Hòe hỏi: “Du Thận có thích con gái không?”

Hướng Kim sửng sốt, hậu tri hậu giác nhớ tới, Tống Hoè đã tỏ tình với Du Thận! Cậu đã trộm thấy, không chỉ nhìn thấy mà còn biết số phận của bức thư tình đó!

Cậu ta nghẹn ngào, mơ hồ nói: "... Chắc không đi! Tớ nghe Đàm Lập Phong nói cậu ấy không thích phụ nữ."

Tống Hòe ngây người, vẻ mặt kỳ quái: "Không thích phụ nữ?"

Hướng Kim: "Này, không phải như vậy, cậu hiểu nghĩa đen không? Cậu ấy cũng không thích đàn ông! Tớ tổng kết một chút, cậu ấy không thích nhân loại, có hiểu không?"

Tống Hòe: "Không."

Hướng Kim: "........"

Cậu thực sự bịa không nổi nữa.

Tống Hoè: "Hôm đó tớ nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy ăn tối ở chợ đêm với một cô gái, mặc đồng phục của trường số 2. Cô ấy là nữ sinh cùng trường với cậu. Hướng Kim, cậu nói dối tớ đấy à?"

Hướng Kim thắc mắc: "Cậu có chắc là không nhìn lầm không? Cậu ấy thực sự không thích con gái, để tớ tính thời gian cho cậu xem. Trước hết,cậu ấy căn bản không đi tự học buổi tối, cậu ấy về nhà vào buổi tối. Giờ học cậu ấy thường ở trong lớp học hoặc trong văn phòng. Sau đó, lần này cậu ấy lại là học sinh lớp một, tớ cá với cậu, điểm của cậu ấy nhất định phải cao hơn điểm của trường cậu. Ngày nào cậu ấy cũng bận rộn như vậy, làm sao có thể có thời gian được?"

Tống Hòe chắc chắc nói : "Tớ không nhìn lầm ."

Trên đời có lẽ chẳng ai chịu thừa nhận một người đã yêu thầm lâu như vậy, lâu đến mức hình ảnh nào cũng rõ ràng trong ký ức, nhớ cả thời tiết, nhiệt độ, mùi vị của ngày hôm đó.

Hướng Kim không hiểu tâm tư của cô gái trẻ, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là em gái cậu ấy. Cô ấy..." Cậu dừng lại một chút, sau đó kiên quyết nói: "Cô ấy không nhìn thấy, Du Thận sẽ không để cô ấy bị bỏ lại một mình ở nhà."

Du Thận luôn coi Tạ Từ như một người bình thường, vì vậy cậu không nên vì điều này mà cảm thấy cô ấy đáng thương.

Tống Hòe phản ứng một lúc, hỏi: "Không thể nhìn thấy? Đôi mắt của cô ấy.. ....

Hướng Kim: "Ừ, tớ và Đàm Lập Phong đều biết, cậu và mọi người có thể chào hỏi và coi cô ấy như một người bình thường là được, không cần phải cẩn thận. Du Thận rất thương cô ấy, cậu ấy không muốn nghe mọi người nói cô ấy thật đáng thương đâu."

Tống Hòe sửng sốt, không nói nên lời.

-----------

Nửa giờ sau, nhóm người Hướng Kim cùng nhau nhìn vào con đường ngoằn ngoèo.

Địa điểm là trên một bãi cỏ trong rừng dừa, con đường rải sỏi được dát trên mặt đất như một dải lụa thướt tha, vài chiếc lá khô rơi trên đường, cách đó không xa, Du Thận và Tạ Từ đã đến.

Du Thận từng bước đi chậm rãi, cô gái anh dẫn đi cũng không trầm lặng hướng nội như họ tưởng, ngược lại rất hoạt bát, đi được vài bước thì dừng lại, mò mẫm tìm đá, lá rụng rồi còn muốn đi đến cái cây và ngửi nó, những con chim bay ngang qua cũng có thể chiếm lấy tâm trí cô ấy.

Khi đến gần hơn, cô ấy lại dừng lại, ngẩng mặt lên và chỉ lên trời nói chuyện với Du Thận, khoảng cách khá gần, tất cả mọi người đều nghe thấy, cô ấy nói: “Anh ơi, nếu con chim không thể nhìn thấy, nó còn bay được không?”

"Woo, trái tim tôi tan vỡ!"

"Tớ cũng vậy, thật đáng tiếc."

Nhóm con gái bịt miệng, sợ cô nghe thấy

Hướng Kim nhìn chằm chằm vào Tạ Từ, trong lòng cảm thấy đau đớn âm ỉ, khó nói nên lời. Cậu còn như thế này, huống hồ là Du Thận, người ngày đêm ở bên cô.

Đàm Lập Phong không nhìn, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Còn Tống Hoè nhìn Du Thận thì cảm thấy rất kỳ lạ, có lẽ vì quá thích anh nên cô nhạy bén nhận ra sự khác biệt, lúc anh ở cùng em gái, bỗng trở nên nhẹ bẫng.

Nên hình dung loại cảm giác này như thế nào nhỉ?

Anh giống như . . . . . như mây, bị Tạ Từ vung lưới bắt được.

Du Thận cụp mắt xuống và nói: "Dụ Bảo có thể đi bộ, thì nó cũng có thể bay."

Tạ Từ: "May quá! Không bay được thì khổ lắm, đôi cánh đẹp như vậy mà."

Du Thận: "Dụ Bảo cũng có cánh."

Tạ từ: "Em mới không có!"

Đang nói chuyện, bọn họ đã tới nơi.

Hướng Kim đi lên đầu tiên đón người, cậu nói lắp bắp giới thiệu bản thân, sau đó một số người chủ động nói chuyện với Tạ Từ, cô chớp mắt và nói: "Em biết mọi người."

Mấy người sửng sốt .

Tạ Từ có thể gọi chính xác tên của họ, giọng nói và tên đều ổn, cô cười giải thích: "Hai anh kia, Đàm Lập Phong em có thể nhận ra, kia chính là Hướng Kim. Còn các chị gái, em đã ngồi cạnh các chị ở sân thể dục ngày hôm đó, cho nên nhớ rõ tên của các chị."

Các nữ sinh: "......."

Nhất là Tống Hòe, cô bỗng nhiên đỏ mặt.

Ngày hôm đó, bọn họ thực sự đã thảo luận về cách tỏ tình với Du Thận trước mặt em gái của Du Thận, điều này thật quá xấu hổ.

Du Thận dẫn Tạ Từ đi đo khoảng cách, giải thích địa hình, sau đó mặc kệ cô, đứng trước lò nướng chuẩn bị nấu bữa tối cho cô, đồng thời phân phát canh sườn heo cho mọi người.

Bởi vì Tạ Từ không tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện của họ ở trước mặt mọi người, cho nên ba cô gái đều thích cô và lúc này liền trò chuyện cùng cô, một đám người líu ríu, ngay cả chim cũng ngại phiền , không muốn dừng lại.

"Nghe Hướng Kim nói, em tên là Tạ Từ, là Từ trong Từ ái sao?"

"Từ trong Đồ sứ."

"Cái tên này siêu đẹp nhỉ, bình thường Du Thận chăm sóc cho em sao?"

"Vâng, anh trai chăm em."

"........"

Các cô gái nói chuyện với nhau, chỉ có Tống Hoè là im lặng lặng lẽ nhìn Tạ Từ — đây là một cô gái rất xinh đẹp, tính tò mò, hoạt bát nói nhiều, khi cười còn có má lúm đồng tiền.

May mắn đây là em gái Du Thận, Tống Hòe nghĩ.

Hai người chỉ có Tống Hòe là ngượng ngùng, dù sao cô cũng thích Du Thận, họ cùng nhau ra ngoài mua trà sữa, để lại Tống Hoè và Tạ Từ ở cùng nhau.

Tạ Từ khẽ ngửi một cái, nói: “Chị thơm quá, mùi hoa ngọt thật.” Nói xong, cô mới phát hiện có chỗ không đúng, vội vàng ngậm miệng lại, sợ Du Thận bên kia nghe được.

Tống Hoè nhẹ giọng đáp: "Em cũng thơm, là mùi hoa lan."

Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Tống Hòe cuối cùng cũng không nhịn được, thăm dò hỏi: “Lúc trước chị có nhìn thấy Du Thận ở chợ đêm, hai người ăn bữa ăn khuya cùng nhau à?”

Tạ Từ chớp chớp mắt: "Em mặc đồng phục của anh trai."

Tống Hoè sửng sốt, Tạ Từ hiểu ý của cô nhanh như vậy, vậy có lẽ cô ấy cũng đã biết chuyện tỏ tình, cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ khi nảy ra ý nghĩ này — Du Thận sao lại nói với em mình chuyện này chứ, anh dùng ngữ khí như thế nào, bọn họ sẽ ở sau lưng cô đàm luận những gì . . . . . .

"Chị.........chị đi toilet!"

Tống Hòe bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng chạy đi.

Tạ Từ hơi nghiêng đầu, hướng về phía tiếng bước chân của Tống Hòe đi xa, cô có thể nghe được trong lời nói của Tống Hòe có chút ngượng ngùng, nhưng không biết vì sao, nghĩ không ra ,cô cũng không muốn nghĩ.

Cách vài bước, Du Thận ngẩng đầu nhìn Tạ Từ.

Cô ngồi xổm trên bãi cỏ, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cỏ, lòng bàn tay chạm vào đầu ngọn cỏ, cảm giác lông tơ nhẹ mỏng, nâng lên hạ xuống vài lần, cảm nhận được một loại cỏ khác. .

Đó là một loài hoa nhỏ và lùn, nằm lẫn trong cỏ, mắt thường không nhìn thấy được.

Tạ Từ đổi tư thế, quỳ xuống, nghiêng người, dùng chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi hoa, giống như một con thú nhỏ không biết từ đâu chạy tới, ngửi chỗ này chỗ kia.

"Dụ Bảo, có đói bụng không?" Du Thận hỏi.

Tạ Từ muốn đi qua ngửi, Du Thận lại không chịu, cô chậm rãi nói: "Có chút."

Hướng Kim nhịn hồi lâu, rốt cuộc tìm được cái gì để nói, vội vàng nói: “Anh nướng rau và thịt, em... đói bụng có thể ăn trước.” Nói xong, cậu nhìn về phía Du Thận.

Du Thận không đáp, anh cụp mắt xuống tập trung vào việc nướng thịt, vì vậy Hướng Kim chọn vài xiên nướng ngon nhất, cẩn thận đưa cho Tạ Từ.

Đàm Lập Phong nhìn khuôn mặt vô cảm của Du Thận, không hiểu sao cảm thấy lo lắng, cậu nuốt nước bọt và nói: "Tớ đi vệ sinh."

Tạ Từ nói "Hả", cô có một phát hiện bất ngờ, mọi người đều kiếm cớ để chuồn đi, đều thích sử dụng nhà vệ sinh.

"Không, ăn không ngon sao?"

Hướng Kim khẩn trương hỏi.

Tạ Từ lắc lắc xiên thịt trong tay, nhắc nhở: "Em còn chưa ăn."

Hướng Kim có chút đỏ mặt, không dám nhìn Tạ Từ, cũng không rời đi, lắp bắp nói: "Cái kia. . . . . . Cảm ơn quà sinh nhật của em nhé!"

Bộ dáng của một cậu bé ngây thơ.

Tạ Từ suy nghĩ một chút, mới nhớ tới cô có khắc cho cậu một bức tượng nhỏ, liền hỏi: "Anh có mang theo sao?"

Hướng Kim: "Có mang theo! Treo lên chìa khóa." Cậu vội vàng lấy ra, leng keng một hồi, tháo đôi giày thể thao chạm trổ bằng gỗ ra, đưa cho cô, "Ở đây."

Tạ Từ một tay đưa xiên thịt cho cậu, tay kia xòe lòng bàn tay về phía cậu.

Cách đó vài bước, động tác uyển chuyển của Du Thận đột nhiên dừng lại, anh nhìn Tạ Từ nắm chặt đôi giày thể thao chạm khắc bằng gỗ vào lòng bàn tay rồi từ từ khép lại.

Hướng Kim đứng ngây ngốc cho đến khi hai cô gái kia quay lại, tùy ý nhận lấy xiên thịt trên tay cậu, hỏi: "Muốn uống trà sữa không? Muốn uống vị gì?"

Cậu như tỉnh mộng: “Vị gì cũng được”.

Một cốc trà sữa được nhét vào trong tay Tạ Từ, cô gái dịu dàng nói với cô: “Em gái, cốc của cho thêm một phần cùi hoa quả và kem, đặc biệt là một cốc lớn, từ từ uống.”

Cô mím môi cười: “ Cảm ơn chị."

Hai cô gái đến lò nướng để tham gia cuộc vui, nhân tiện kéo Hướng Kim trở lại, nói với cậu: "Để Du Thận nướng một mình, cậu cố ý lười biếng phải không?"

"Tớ không có."

"Vậy đừng thất thần!"

"......"

Tạ Từ nghe một hồi, đặt trà sữa xuống, cúi đầu sờ chiếc tượng gỗ trong tay, dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve, sau ba năm chạm khắc gỗ, cô đã thuộc lòng từng nét khắc. Cô chỉ chạm vào nó một lần là biết cái này không phải do cô khắc.

Du Thận nhìn chằm chằm vào Tạ Từ.

Cô chỉ nghịch một lúc rồi đặt bức tranh khắc gỗ sang một bên, xoay người cầm ly trà sữa lên uống từng ngụm nhỏ, thần sắc vẫn như thường, không có gì khác thường, anh nhìn một lúc rồi nhìn đi chỗ khác.

Du Thận không phát hiện, sau khi anh cúi đầu xuống, Tạ Từ mới nhìn về vị trí của anh.