Người khác sợ chó điên, chỉ có mình Tạ Từ là không sợ. Mỗi ngày cô đều đi theo phía sau anh làm cái đuôi nhỏ, cái đuôi nhỏ trắng trẻo đáng yêu, sinh ra có một đôi mắt sạch sẽ trong veo, hai lỗ tai trắng nõn xinh xắn, nhưng lại không thể nhìn thấy cũng không thể nghe thấy.
Du Thận hung dữ với cô: "Nhỏ mù này, mau cút xa lão tử một chút."
Tạ Từ lại nhếch miệng cười với anh, gọi: "Anh trai ơi."
Sau này, lại có người gọi cô là nhỏ mù, Du Thận liền kéo người đó đánh đến độ đầu cắm xuống đất, gằn từng tiếng nói cho tên kia nghe: "Em ấy không phải người mù."
Vì thế, trước khi Du Thận điên lên đã muốn đánh cho tên kia thành mù.
Thì Du Thận và Tạ Từ bị đóng gói đuổi ra khỏi nhà.
2. Sáu năm sau, Du Thận trở về Du gia.
Quyền Quý ở Lạc Thành nhìn thấy thiếu niên lạnh nhạt trong trẻo đứng trên đài, trong lòng không khỏi hoài nghi chính mình nhớ lầm, chó điên bị xích lại, buông dao làm Phật.
Mãi đến một ngày, có người gặp được Du Thận cùng vị hôn thê của hắn ___
Tạ Từ cúi đầu, chậm rãi nói: "Du Thận, em có người mình thích, tuy rằng em không nhớ rõ bộ dạng của người ấy, nhưng người ấy không phải anh. Chúng ta chia tay đi."
Du Thận hỏi: "Vì cái gì không phải anh?"
Tạ Từ: "Người ấy là một kẻ điên, không giống với anh."
Người đàn ông từ trước đến nay luôn tuấn tú lịch sự bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Thích người điên? Anh cũng có thể điên."
Tạ Từ: "...."
* Ở vùng đất hoang vu cằn cỗi em là hoa hồng cuối cùng của tôi.
* Mất trí nhớ | nhóc con quái gở x kẻ điên nhỏ | không có quan hệ huyết thống
Tag: Hào môn thế gia, Thiên chi kiêu tử, Nghiệp giới tinh anh, Ngọt văn
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tạ Từ, Du Thận ┃ Vai phụ: ┃ Khác:
Một câu tóm tắt: “Tôi đã mua tất cả ánh sáng của đêm.”
Lập ý: Ánh sáng gột rửa dơ bẩn, ánh sáng loại bỏ bóng tối.