Chương 3-1
Tiếng mõ canh hai vang lên, Thập Lục từ trong phòng bảo chủ đi ra, thật cẩn thận khép cửa lại. Ở trên hành lang phía đối diện, một bóng người ngượng ngùng cười.
Đêm nay canh gác ngoài cửa phòng lão gia không biết là ai? Hy vọng không phải là lão đại hoặc là Thập Nhất.
Đội ảnh vệ có 11 người, không phải tất cả trong số đó đều quan hệ tốt với nhau. Đối với việc y lên giường với bảo chủ, mười người bọn họ mỗi người có một thái độ, có cảm thông, tự nhiên cũng sẽ có chán ghét, trong đó không tránh khỏi cả sự giễu cợt.
Nhất là cái trò hề y phải làm đêm nay, nếu như là bọn Tiểu Tứ hẳn sẽ giúp y che giấu phần nào, không th cũng chẳng đến mức phía trước cười nhạo vào mặt y, sau lưng khinh thường y, cuối cùng là trong bảo mọi người đều biết đến.
Bảo chủ lại cố ý không thèm để tâm đến những loại sự việc như thế này, hắn là người thích gì làm nấy đã quen, cũng không cần biết rằng nếu ngoạn* nữ nhân thì người ta khen là phong lưu, nhưng ngoạn nam nhân thì bị xem là đại nghịch bất đạo.(*chơi đùa)
Thái độ của Bảo chủ đã như thế, người trong bảo cũng sẽ không ngạc nhiên về những chuyện như thế này, cùng lắm là sau lưng y thì thầm mấy câu kiểu như vị thu chi tiên sinh vọng tưởngđem thân thể đổi lấy từng bước lên mây xanh, hiện giờ lại bị xem như là giầy rách dùng xong vứt đi.
Đứng trước cửa hình phòng, Thập Lục hơi do dự. Dược tính trong cơ thể y còn chưa tan hết, hình phạt lại có chút đặc biệt tế nhị với tình hình của y lúc này, y sợ trong lúc chịu hình mình lại làm ra trò hề xấu mặt, vì thế nhìn thấy còn chưa đến đúng giờ phải đi vào, y muốn chờ thêm một chút.
” Người phụ trách hình đường đã đợi ngươi từ sớm, ngươi còn muốn đứng ở ngoài cửa đến khi nào? ”
“. . .Tiểu Cửu, là ngươi.” Thập Lục cười khổ, xem ra là chạy không thoát . “Loại thuốc kia là do ngươi chế tạo?”
“Hiệu quả như thế nào?” Trong bóng tối, Tiểu Cửu lộ vẻ tươi cười quái dị.
Thập Lục cười khẽ, “Rất tốt. Đến hiện tại toàn thân ta còn như nóng cháy. Vừa rồi khiến ngươi chê cười.”
Ánh mắt Tiểu Cửu biến thành kim sắc nhọn, “Có lẽ ngươi căn bản là thiên tính *** đãng.”
Thập Lục thế nhưng gật gật đầu, “Ngươi nói đúng. Điều này cũng rất có thể.”
“Đi vào!” Thanh âm của Tiểu Cửu không biết bởi vì phẫn nộ hay còn vì cái gì trở nên bén nhọn.
Thập Lục bĩu môi, ngay tại lúc giơ tay lên gõ cửa, y đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Vì sao Bảo chủ lại nghĩ tới đem ra ta thử thuốc?”
“Bởi vì ngươi thích hợp nhất.” Từng chữ rõ ràng.
Vậy sao. . .Tiểu Cửu, ta rốt cuộc đã làm gì khiến ngươi đột nhiên hận ta đến mức này?
Thập Lục thở dài, đưa tay gõ cửa hình phòng.
Tiểu Cửu nhìn hắn đi vào hình phòng, cũng chợt lóe thân biến mất , không biết trốn đi nơi nàođợi xem phản ứng của thuốc lúc phát tác.
Thập Lục cảm thấy mình chưa từng gặp chuyện gì khó kham nổi như vậy!
Vào lúc y cởϊ áσ chỉ để lại trên người một cái đơn khố* rồi bị dụng hình, cánh cửa hình phòng lại mở ra, Lộ đại bảo chủ tự mình đến giám sát quá trình hành hình. (*underwear)
Y cố gắng xem mọi người trong phòng như không khí, thế nhưng sau khi chịu mười roi, nơi đó của y lại cứng rắn lên một cách kỳ cục.
Ánh mắt của gã thực hiện việc hành hình nhìn y thật độc địa, khi nhận ra điều dị thường trên cơ thể y, gã lại càng cố ý kéo dài thời gian giữa mỗi roi.
Ngoài tiếng kêu rên của mình, y còn nghe thấy trong hình đường vang lên những tiếng thở dốc rõ ràng không thuộc về y!
Những dấu vết ở nửa người trên của y đã đủ để gã phụ trách hành hình biết rõ trước lúc đến hình phòng y đã làm chuyện gì, mà giờ đây y lại có phản ứng rất trực tiếp làm cho người ta muốn phỉ nhổ. Chờ cho ba mươi roi được đánh xong, đũng quần của gã thực thi hành hình đã ướt một mảng, người nào chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra gã đã bắn tinh.
Y ngẩng đầu lên, trong hình phòng dày đặc hương vị của *** làm cho thái độ của mọi ngườiđều có chút không bình thường.
“Các ngươi có thể đi.” Lộ lão gia đột nhiên mở miệng.
Gã thực hiện hành hình không nhiều lời, buông Thập Lục, khom người thi lễ rời đi.
Thập Lục nhìn bảo chủ đến gần mình, nhìn hắn cởi bỏ ngoại sam* lộ ra du͙© vọиɠ đã bắt đầu cương cứng. (*áo ngoài)
“Nằm úp sấp lên mặt bàn!”
Thập Lục không có bất kỳ phản kháng nào, theo lời mà đi.
Đơn khố lập tức bị lột xuống, hai chân bị đá sang hai bên, càng tách rộng ra. Hầu như cùng lúc, một bàn tay ấn lấy mông y, ngón giữa và ngón áp út day ấn cái nơi hơn nửa canh giờ trước vừa mới bị người sử dụng, còn chưa kịp rửa sạch!
Động tác day ấn thực thô bạo. Nếu như nói đó là việc chuẩn bị trước khi tiến hành mập hợp không bằng nói đó là cố ý tra tấn.
Thế nhưng động tác thô bạo tàn nhẫn này lại làm cho y chậm rãi rêи ɾỉ thành tiếng, thật chậm… nhưng thanh âm đã càng ngày càng không thể dằn xuống được.
Trong khi ngón tay rút ra xuyên vào càng lúc càng nhanh giữa hai gò mông thon gầy, Lộ Tinh Thiên lộ ra vẻ mặt châm biếm, bàn tay càng rung lên thao tác mạnh bạo hơn.
Chờ đến khi nơi ấy đã nóng đến không giống nhiệt độ cơ thể của người bình thường, thậm chí trở nên mềm mại mở ra đến dung chứa đủ 4 ngón tay cùng nhét vào một lúc, Lộ Tinh Thiên mới nâng du͙© vọиɠ đã cứng ngắc của mình lên đâm thẳng vào.
“Thuốc của Tiểu Cửu không tồi. Chờ sau khi tác dụng của thuốc hoàn toàn biến mất trên người ngươi, lại thử tiếp hai lần nữa. Nếu như không có tác dụng phụ là có thể đem ra cấp cho vương công quý tộc. ” (Anh dê vừa thôi chứ, còn muốn xxoo người ta thêm hai lần nữa!)
Thập Lục nghe thấy, nhưng y đã muốn chìm đắm trong bể dục.
***
Khi y trở lại phòng của mình thì đã qua canh tư, tại nhà bếp tất nhiên không có chuyện nước ấmđược chuẩn bị sẵn cho y, y cũng không còn tư cách để người ta vì y vào lúc này nhóm lò đun nước.
Đột nhiên có điểm hoài niệm cuộc sống hơn ba tháng trước, ít nhất khi đó nửa đêm “xong việc” còn có nước ấm có thể sát bên người, càng không cần phải nói. . .
May mắn thời tiết còn rất nóng, buổi tối mặc dù có điểm lạnh, nhưng dùng nước lạnh mà dội cũng không đến mức đông cứng mà chết.
Y nghĩ, 21 đứa trẻ, trong đó có bốn người đã chết bởi thuốc thí nghiệm.
Tiểu Cửu là người bị đ ra thử thuốc nhiều nhất, nhưng hắn không những không chết mà hiện tại còn trở thành dược sư trong Lộ gia bảo.
21 đứa trẻ, không có một đứa nào là không căm hận dược sư của Lộ gia bảo năm đó. Người kia căn bản là không có tính người!
Tiểu Cửu. . .Ngươi cũng muốn biến thành một dược sư như vậy sao, hay là. . .
Lau một nửa, Thập Lục cứ thế nửa ngồi nửa quỳ, bỗng nhiên thở dài.
“Ngươi muốn vào thì cứ tiến vào. Nếu không tiến vào xin mời rời đi.”
Tĩnh lặng một lúc lâu sau, ngay khi y nghĩ đối phương sẽ bỏ đi thì cánh cửa khẽ vang lên một tiếng, bị mở ra từ bên ngoài.
Biết cửa bị mở dễ như thế thì ta còn cài cửa làm cái gì không biết? Thập Lục vừa lau xuống phần thân phía dưới vừa cười khổ, y ở trong bảo làm gì có được cái quyền riêng tư!
Người vừa tiến vào đóng cửa phòng lại rồi thì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thập Lục cũng không để ý đến hắn, tiếp tục tắm rửa.
Đều là nam nhân, cơ thể không một mảnh vải bị người thấy hết cũng chẳng phải là chịu thiệt cái gì. Huống chi những cảnh còn khó xem hơn thế này đều đã để đối phương nhìn thấy, bây giờ còn che che giấu giấu lại hóa ra làm trò cười cho thiên hạ!
Dựa vào kinh nghiệm có được, y thấy đem dịch thể lôi ra hết là tốt nhất, ngày hôm sau đỡ phải chịu cảm giác kỳ quái trong người!
Nhưng cho người ta xem mình tắm rửa còn chưa tính, nếu muốn y dàn cảnh lấy tay đút vào nơiđó, đem “thứ gì đó” ở bên lấy ra …cho người khác xem, y còn chưa mặt dày đến như vậy!
Cẩn thận đứng lên, dùng khăn quấn tạm quanh hạ thể, Thập Lục đi đến ngăn tủ trước giường lấy ra hòm thuốc.
Y đưa lưng về phía người nọ, như là thuận miệng nói: “Nếu ngươi muốn giúp ta bôi thuốc thì đếnđây, nếu không phải vậy thì đi ra ngoài cho ta ngủ.”
Không có người trả lời y. Y thản nhiên nhếch miệng, mở hòm thuốc lấy thuốc trị thương.
Vừa định mở nắp bình dược mở, “Ba” một tiếng, bình dược trên tay bị người đánh bay.
Ai!Đánh mạnh như vậy làm gì? Ngươi đau ta cũng đau.
Tiếng hô hấp dồn dập từ phía sau y truyền đến, “…Ta đã thấy tất cả!”
Ta biết ngươi thấy cả rồi, ngươi rốt cuộc là tới làm gì ?
“Nếu Tiểu Tứ bọn họ biết không phải lão gia cưỡng ép ngươi bồi tẩm, mà là chính người chủđộng lên giường cùng lão gia, ngươi đoán bọn họ sẽ phản ứng như thế nào? ” Thanh âm bén nhọn ấy vì sao bỗng tràn ngập đau đớn và phẫn nộ?
Thập Lục cứng đờ. Đối phương nhìn thấy gì? Không phải trò hề của y đêm nay?
“Ngươi nhìn lầm rồi.” Thập Lục chậm rãi cúi người nhặt dược bình nằm lăn lóc trên mặt đất.
“Ta nhìn lầm?” Tiểu Cửu cơ hồ gào lên, “Ta tận mắt thấy ngươi quỳ trên mặt đất cầu lão gia ân ái với ngươi, ngươi còn… còn lộ ra nụ cười cám dỗ ghê tởm đến như vậy… ! Ngươi quả thực. . .”
Ta quả thực cái gì? Thập Lục quay đầu lại, trên mặt thế nhưng hiện lên một nụ cười gần như yêu mị* (*đẹp đến mê hoặc như yêu tinh).
“Cười – cám dỗ? Là tươi cười như thế này sao?” Hắn hậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má đỏ lên vì phẫn nộ của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu rõ ràng nhìn thấy tay của đối phương chạm đến, lại không thể nhúc nhích một ly, tùy ý cho bàn tay thô ráp của Thập Lục xoa mặt hắn.
Bàn tay dần dần dùng sức, khẽ lôi kéo, Thập Lục đem Tiểu Cửu ghì chặt vào trong lòng, ghì chặt lên bộ ngực trần trụi của mình.
Thập Lục hiện tại mặc dù có sử dụng khuôn mặt của văn nhược thư sinh, nhưng dáng người y so với hai chữ văn nhược tuyệt đối không có điểm nào tương tự. Cơ thể toàn thân đều cân xứng, màu da hơi nâu, chiều cao cũng hơn Tiểu Tứ gần một cái đầu.
“Ngươi vì chuyện này mà gần đây mới cứ tìm ta kiếm chuyện không buông tha?”
Thân thể Tiểu Cửu đang run rẩy, càng không ngừng run rẩy.
“Tại sao phải làm như vậy, vì sao lúc lão gia hỏi ngươi muốn được thưởng thứ gì, ngươi lại muốn cho lão gia ân ái với ngươi? Vì sao phải cười nụ cười như vậy, đây không phải là ngươi. . .Đây không phải là ngươi!”
Vì sao? Thập Lục mỉm cười ở trong lòng, y nghĩ y vĩnh viễn cũng sẽ không đem câu trả lời nói cho bất cứ kẻ nào.