Chương 11-2
Không đợi đối phương kịp nhận ra, hai người đã gϊếŧ hết phân nửa số nhân mã, nhưng có một chuyện Lộ Tinh Thiên không dự kiến được là, trong số những kẻ mai phục có cả Trung Châu Nhất Đao cùng Độc Chi Thù.
Một kẻ là Đệ cửu danh trong Võ lâm bảng đương đại, một kẻ là tiền Đệ cửu danh Võ lâm bảng, cũng không phải là những kẻ dễ đối phó.
Không biết mồi câu lớn đến mức nào để có thể khiến cho cặp oan gia này đồng lòng bắt tay với nhau?
Một phần kho báu sao?
Trong không khí thoáng có chút dao động, Lộ Tinh Thiên không hé mắt. Một bóng đen hiện ra bên cạnh hắn.
"Phía cầu thang đá cùng phụ cận cầu thang khoảng ba trăm dặm phía trước đều bố trí bẫy rập. Phần lớn rất sơ sài thô thiển, nếu như là ban ngày thực dễ dàng bị người có kinh nghiệm nhìn ra."
"Bọn họ cũng chỉ có thời gian một ngày để bố trí. Thương thế ra sao?" Ban ngày thực dễ dàng nhìn ra, nói cách khác, buổi tối vẫn sẽ có nguy hiểm.
Thập Lục dừng một chút, "Không có gì, chỉ là vài vết sứt sát."
Lộ Tinh Thiên cười khẽ ra tiếng, ném về phía Thập Lục một cái chai. "Xử lý mấy vết thương trên người một chút, mùi máu tươi trên người ngươi sắp nồng hơn cả ta."
Thập Lục y lời thoát y, băng bó đơn giản miệng vết thương.
Lộ Tinh Thiên ý bảo Thập Lục nhanh điều tức, tranh thủ khôi phục đến mức nào có thể.
Bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh.
"Bọn họ hẳn sẽ phái người tới tìm chúng ta."
Thập Lục thu công, "Tiêu diệt từng bộ phận?"
"Đúng vậy, chủ động so với bị động tốt hơn nhiều. Cùng với ngơ ngác hướng về phía bẫy rập nhảy vào, không bằng nắm mũi địch nhân mà chạy."
Lộ Tinh Thiên nói xong, ánh mắt dừng lại ở một khối quái thạch cách đó không xa, lầm bầm: "Đỉnh núi này thật sự có quá nhiều hiểm trở, bọn họ muốn mai phục cũng không dễ dàng. Nếu đổi thành ta muốn đối phó một cao thủ tuyệt đỉnh, mà bản thân ta không phải rất mạnh, nhưng lại có không ít hảo thủ dưới tay, như vậy ta sẽ bố trí một ít trò chơi nho nhỏ ở trên đường tiêu hao sinh lực địch, mối uy hϊếp thực sự vẫn phải bố trí ở nơi nào có thể cho nhiều người phát huy được ưu thế...Thập Lục, ngươi có biết đỉnh núi có địa điểm nào như vậy không?"
"Huyền Thiên đại điện." Theo ánh mắt Lộ Tinh Thiên Thập Lục nhìn đến một khối quái thạch cực kỳ giống con rùa đá.
"Đạo quán*?"
(* Nơi đạo sĩ ở)
“Đúng vậy."
"Nếu như là ta, ta sẽ tuyệt mọi đường chạy của địch nhân." Lộ Tinh Thiên cười lạnh, "Đỉnh núi nhất định cũng sẽ có mai phục, nhưng có thể níu được chân ta hay không còn xem bản lĩnh của bọn chúng thế nào!"
Thanh âm chưa dứt, Thập Lục đột nhiên biến mất.
Dường như Lộ Tinh Thiên không hề kỳ quái với chuyện này, ung dung bẻ một nhánh lá thông xem xét.
...
Mặt rỗ ra hiệu im lặng, dường như hắn nghe được thanh âm gì đó.
Cẩn thận thăm dò, nơi nơi thoạt nhìn đều thực khả nghi, nhưng cẩn thận xem xét kỹ lại nhìn không ra có điểm gì bất thường.
Đám quái thạch cách nơi bọn họ ẩn thân không xa có một cây tùng cổ thụ cao lớn, bên cạnh cây tùng lộ ra mấy khối nham thạch, xa xa một chút là các bậc thang đá. Mấy khối nham thạch bị tuyết phủ kín, dưới ánh băng tuyết phản quang có thể nhìn rõ xung quanh.
Không đúng, dường như hắn nìn thấy nhánh tùng thoáng run rẩy, vốn là bóng cây cổ thụ bây giờ càng nhìn càng thấy giống hình người.
Bọn họ sẽ xui xẻo không như vậy chứ? Thật sự gặp phải Lộ Tinh Thiên?
Do dự một chút, Mặt rỗ chậm rãi cho tay vào ngực áo.
...
Họ Công Tôn cùng Kim công tử lần theo Mật hoa hương đi đến, Kim công tử là người đầu tiên ngửi thấy mùi máu tươi cách đó không xa.
Nhìn đến Mặt rỗ cho tay vào ngực áo tìm cây sáo còn chưa kịp lấy ra đã bị cắt đứt yết hầu, biểu tình của Công Tôn phó đường chủ khá là khó coi.
Dọc theo đường đi, đây đã là hiện trường thảm sát thứ 3 bọn họ nhìn thấy.
Mặt rỗ cùng sáu gã thuộc hạ của hắn trước khi chết dường như không có dù chỉ một chút giãy giụa, cứ như vậy vô thanh vô tức bị người xử lý. Mà ngay cả Trung Châu Nhất Đao cùng Độc Chi Thù, hai cao thủ mà bọn họ đã dùng một phần kho báu cùng hiện ngân* năm ngàn hai đặc biệt mời đến trợ giúp cũng chết không một tiếng động. (= tiền mặt, không qua chi phiếu.)
Gϊếŧ bọn hắn nhất định phải là Lộ Tinh Thiên, nhưng nam tử tuấn mĩ vô song đi cùng hắn hiển nhiên cũng không phải bình thường, nếu chỉ có một mình Lộ Tinh Thiên, mặc kệ hắn lợi hại đến mức nào cũng không thể đồng thời gϊếŧ chết nhiều người như thế.
"Nam tử tuấn mỹ kia rốt cuộc là ai? Vì sao trên giang hồ chưa từng nghe nói có một người như thế?"
Kim công tử lắc đầu, "Không phải là Lộ Y Y, nếu như phải, hai người bọn họ đã sớm liên thủ mở đường xuống núi. Không ai có thể ngăn được Thiên Hạ Đệ Nhất cùng Đệ Nhị liên thủ, cho dù Lộ Tinh Thiên mất đi ba thành công lực, cho dù chúng ta có nhiều gấp đôi nhân mã!"
...
Râu cá trê Khương Long nhìn người không chút biểu tình đứng trước mặt, gần như si mê nuốt nước miếng.
Bọn họ thậm chí không nhận thấy Thập Lục tiếp cận như thế nào, nếu không phải là bọn hắn võ công hơn người, hiện tại lão nhị Khương Hổ đã chết ở trên tay Thập Lục.
"Xem ra ngươi thực giỏi về dựa vào hoàn cảnh che dấu tung tích, ngươi như thế này tiếp cận những kẻ mai phục ám sát bọn họ sao?" Khương Báo ôm chặt thắt lưng bên phải bị thương nhìn Thập Lục từ trên xuống dưới, kỳ quái hỏi.
Ăn mặc kỳ dị, không chỉ có tóc mà ngay cả từ cằm đến miệng cũng bịt kín một mảnh khăn trắng, Thập Lục xem ra như đang tính toán lấy tĩnh chế động.
(Ảnh ăn mặc giống ninja đó, có điều ninja mặc màu đen, ảnh mặc màu trắng.)
"Long gia ta đã thấy ngươi, ở khách điếm. Ngươi che kín mặt cũng vô ích, ta biết chính là ngươi. Mỹ nhân của ta mà!"
"Đại ca! Lượt thứ nhất của tiểu tử này phải để cho ta! Con mẹ nó, dám sát thương Nhị gia ta, không làm đến độ hắn khóc cha gọi mẹ không thể được!" Nghiêng người dựa vào đá hoa cương ôm chặt thắt lưng, Khương Hổ chửi bậy nói.
Lúc ấy Thập Lục trước đánh lén Khương Hổ, một kích có thể nào bị phát giác, lập tức rút đao đâm người ngồi ở bên cạnh Khương Hổ - Khương Báo, đáng tiếc cũng vì thế đã trúng một chưởng của Khương Báo.
Khương Long may mắn, ngồi cách xa hai huynh đệ, cảm giác được đánh lén liền lập tức có động thái phòng thủ.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng người đến là Lộ Tinh Thiên, mỗi người lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Nhưng chờ bọn hắn phát giác người đánh lén lại là tuấn tú nam tử bọn hắn nhớ mãi không quên, ba người tự nhiên hình thành vòng bao vây công kích.
Bọn họ muốn bắt sống Thập Lục.
Một bàn tay Khương Hổ sờ sờ đến một ám khí có mê dược, hắn đang đợi Thập Lục lơ là hắn.
Thập Lục đưa tay mở khăn che mặt, tựa hồ cảm thấy được che mặt đã không cần thiết.
"Các ngươi muốn như thế nào?"
"Muốn như thế nào?" Ánh mắt phát sáng của Khương Long dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú mê người của Thập Lục, tham lam nói: "Còn phải nói sao? Mẹ ơi, mười mấy năm qua, ba huynh đệ chúng ta chơi khắp đại giang nam bắc, đùa mỹ nam không đến một ngàn cũng có tám trăm, thế nhưng không ai có thể sánh bằng ngươi. Nếu cứ như vậy buông tha ngươi, ba huynh đệ chúng ta không phải được sinh ra trên đời này để gặp nhau! "
(Một bầy dê cụ!)
"Mỹ nhân, ngươi cùng Lộ Tinh Thiên là quan hệ nào? Ta xem ngươi cùng hắn cùng ăn cùng ở, ngươi có phải đã sớm cùng hắn dan díu hay không?"
Thập Lục tránh ánh mắt của Khương Báo.
Chú ý tới hành động dường như có chút giống như đang xấu hổ của Thập Lục, Khương Báo lập tức giận đến nổ phổi!"A a a! Tiểu tử này thật sự cùng Lộ Tinh Thiên dan díu! Một cực phẩm như vậy thế nhưng đã dâng lên giường cho họ Lộ ngủ trước! Thực sự là tức chết ta!"
"Không sao hết, cho dù không phải hàng mới nguyên Long gia cũng muốn! Cực phẩm thế này cho dù đã cho người khác ngoạn nát, lão tử cũng nguyện ý mang lại đây đùa giỡn thêm hai ngày." Khương Long sờ sờ bộ râu cá trê hắc cười dâʍ đãиɠ ám muội.
"Mỹ nhân, đi theo Lộ Tinh Thiên có gì tốt? Hắn tự xưng là người có thân phận cũng sẽ không cho ngươi một danh phận quang minh chính đại. Nếu ngươi chỉ thích trò vui thú trên giường, chúng ta đây có ba người a! Ngươi còn sợ chúng ta không thỏa mãn được ngươi sao? Hắc hắc hắc!"
"Câm mồm!" Thập Lục tựa hồ khó thở, ngực phập phồng dồn dập.
"Không cần sợ, A Báo tặng ngươi một chưởng cũng không nhẹ. Bảo bối, ngươi xem đây là cái gì?"
Thập Lục ngẩng đầu nhìn lại. Cùng lúc đó tay Khương Hổ cũng phóng ra ám khí.Thập Lục mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được rồi ngã xuống.
Khương Long, Khương Báo lộ ra khuôn mặt sung sướиɠ, Khương Long vượt lên trước huynh đệ của hắn, đi đến bên Thập Lục. Hắn chưa từng thật lòng dâng lần thứ nhất cho kẻ khác!
Ngay vào thời điểm tay Khương Long vừa mới đυ.ng vào y phục của Thập Lục, Thập Lục đột nhiên bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất một đao đâm thẳng vào ngực Khương Long.
Khương Báo bạo rống, nhằm về phía Thập Lục, có điều hắn còn chưa kịp gầm lên khỏi yết hầu thì đã bị người từ phía sau bẻ gẫy cổ.
Có người từ sau lưng Khương Báo đi ra, buông thi thể xuống, Lộ Tinh Thiên hỏi: "Thập Lục, ngươi không sao chứ?"
Thập Lục một tay chống xuống đất, thở hào hển.
Cổ họng Khương Long phát ra âm thanh ngáp ngáp, ánh mắt di chuyển từ trên người Thập Lục đến hai người huynh đệ của mình.
Khương Hổ đã chết, tư thế nghiêng dựa vào tảng đá một chút cũng không thay đổi. Ở cạnh cánh tay phải của hắn là một ám khí còn chưa kịp bắn ra.
Khương Báo cũng đã chết, cổ vặn thành góc độ như vậy không thể còn đường sống.
Đây là một âm mưu! Một âm mưu
to lớn!
Khương Long muốn rống to, muốn mắng to Lộ Tinh Thiên hai người là đê tiện, có điều phát ra
chỉ có tiếng khanh khách, huyết từ trong miệng hắn từng đợt từng đợt ứa ra.
"Rầm!" Khương Long ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Lộ Tinh Thiên đi đến bên Thập Lục, ngồi xổm xuống." Nội thương của ngươi nặng thêm."
Thập Lục ngẩng đầu, nín nhịn cảm giác máu tươi muốn trào ra khóe mép, gian nan nói: "Lão gia, ngài yên tâm, đến lúc đó ta biết nên làm như thế nào."
Lộ Tinh Thiên hiểu được ý tứ của y. Trong lòng có một chút dao động.
Lúc này hắn bỗng nghĩ, nếu người này chết rồi, có lẽ hắn nhớ kỹ y cả đời đi.