Chương 11-1
Ngoài mặt Lộ Tinh Thiên thản nhiên nhưng trong lòng hắn thì không bình tĩnh được như vậy.
Lần này đi Long Vương Sơn, không ai biết rõ có bao nhiêu nguy hiểm bằng hắn. Cái giá lớn nhất mà hắn phải trả có thể là tính mạng của Thập Lục.
Hắn sẽ không chết, hắn biết. Hắn biết rất rõ thực lực của mình, cho dù lâm vào tình trạng không thể phát huy hết mười thành công lực, nếu hắn muốn rời khỏi ngọn núi này cũng không phải là không có khả năng. Cùng lắm thì...
Nhưng còn Thập Lục? Nếu hắn muốn tự bảo vệ lấy mình thì chắc chắn sẽ không thể bảo vệ được Thập Lục.
Hắn không hiểu được nếu mình trả cái giá mất đi một ảnh vệ cho ước hẹn lần này là đáng giá hay không.
Mà gã ảnh vệ tên gọi Thập Lục này là một ảnh vệ trao cho hắn trọn vẹn lòng trung thành, thậm chí trao cho hắn cảm tình đặc biệt, một nam tử tuấn mỹ cam tâm tình nguyện để hắn đặt dưới thân.
Nếu như nói, hiện tại trong số mười một ảnh vệ hắn không muốn mất đi ai nhất, có lẽ người này sẽ là Lộ Thập Lục.
Thế nhưng đối với hắn mà nói, bí mật này là quá trọng yếu! Hắn đã vì bốn chữ xăm trên mặt này mà hoang mang đã lâu! Rõ ràng là xăm trên mặt hắn, rõ ràng là chuyện hắn phải biết rõ hơn bất cứ ai, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn chỉ biết là, hắn nhất định phải tìm được địa danh"Cùng trời cuối đất" ở nơi nào.
Thần công đại thành. Thế nhưng vì thuốc Tịnh Tâm mà hắn mất đi phần lớn trí nhớ. Trùng hợp thay trong đoạn trí nhớ đã bị mất đi đó lại cất chứa một bí mất trọng yếu phi thường đối với hắn. Trọng yếu đến mức dù đã mất trí nhớ hắn vẫn còn cảm nhận được. Hắn nhất định phải lôi nó ra ánh sáng, nhất định phải nhớ lại.
Hắn đã tìm suốt bốn năm! Cho dù chỉ có một chút manh mối hắn cũng nhất định không buông tha. Cho dù biết đây là một cái bẫy.
Tựa hồ từ khi tin tức về kho báu lan truyền ra giang hồ, hắn cũng đã đặt chân vào một cái bẫy lớn. Mà có lẽ còn sớm hơn?
Một chuyện rồi lại một chuyện xảy ra, bề ngoài thoạt nhìn chẳng liên quan gì đến nhau, thế nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ mỗi một sự kiện đã xảy ra đều nhằm mục đích ngăn cản hắn tìm kiếm thứ hắn muốn tìm.
Tứ Phương Lâu, Vũ đường vì kho báu mà tập kích ám toán hắn.
Vân gia tỷ đệ đột nhiên xuất hiện.
Trúng độc được Vân Nương cứu, mang Vân Nương quay về bảo.
Vân đệ mất tích, thậm chí bản thân còn phải tham gia vào cung đình ám đấu*
(cuộc đấu tranh trong bóng tối)
Còn người phụ nữ tên gọi Nguyệt Viên...
Người mà hắn phải đợi vẫn không hề xuất hiện. Ước hẹn lần này là một cái bẫy được giăng sẵn đợi hắn bước vào, chuyện đó đã không còn gì phải hoài nghi.
Hiện giờ hắn chỉ có thể tạm bỏ qua chuyện này trước đã, lúc này điều duy nhất hắn cần phải lo lắng là làm thế nào để bình yên rời khỏi khu vực hiện đã trở thành bãi săn bắt này, còn việc trả thù... Không vội, chờ hắn thoát thân, hắn sẽ có thời gian khiến cho bọn chúng sống không bằng chết!
Dựa vào thuật dịch dung của Thập Lục, bọn họ có thể dựa vào trời tối để rời khỏi ngọn núi này.
Nhưng có một người thông minh, có lẽ là từng nếm qua đau khổ với thuật dịch dung của Thập Lục hay từng được Không Động phái nhắc nhở nhiều, biết Lộ gia bảo có người giỏi về thuật dịch dung nên ở trong đình đã đốt một bình ngũ vị hương.
Bình hương không có độc, lại mang hương vị đặc thù của ngũ vị hương.
Vũ đường Phó đường chủ - Ong Mật.
Ong Mật không dùng độc, bản lĩnh lớn nhất của hắn là bất luận ngươi đi đến chỗ nào, ngươi ẩn thân chỗ nào, ngươi tắm bao nhiêu lần, thậm chí đổ nhiều ít mùi nồng nặc lên người, chỉ cần trên người ngươi bị nhiễm Mật hoa hương do hắn đặc chế, trong vòng nửa tháng chắc chắn ngươi không thoát khỏi sự truy lung của hắn.
Cho nên Lộ Tinh Thiên phải cẩn thận ngẫm lại, ngẫm lại xem làm thế nào để tìm ra Ong Mật để một phen bẻ hãy cổ hắn.
"Lão gia, trời đã tối."
"Ngươi gọi ta là gì?" Lộ Tinh Thiên
nhướng
mi.
Hơi hơi lộ ra chiếc răng khểnh trắng như tuyết, Thập Lục nở nụ cười.
Lộ Tinh Thiên nhìn chằm chằm nụ cười tự nhiên của Thập Lục, biểu tình của hắn giống như mới lần đầu tiên nhìn thấy người này.
Thập Lục bị nhìn đến có chút xấu hổ, cười ngây ngô lại đưa tay gãi gãi đầu.
"Khuôn mặt này của ngươi tuyệt đối không thích hợp với biểu tình giống như đứa ngốc này! " Lộ Tinh Thiên đột nhiên nói.
Hắn cảm thấy có điểm tức giận. Về phần tức giận cái gì, chỉ có chính hắn biết.
"Đi thôi!"
...
"Chết tiệt! Bọn họ chạy đi đâu? Hiện tại trời đã tối đen, làm thế nào tìm được? " Có người bất an mắng.
"Lộ Tinh Thiên vốn là một tên giảo hoạt, ngươi cho rằng hắn sẽ ngơ ngác chui đầu vào lưới?" Người này có gương mặt tròn giống Kim Nguyên Bảo, có điều trẻ hơn một chút.
"Ta thấy hết tám phần là hắn tìm chỗ đi ngủ sớm, mang theo nam nhân tuấn tú đến kỳ quặc kia, hắc hắc!" Vuốt bộ râu cá trê, nam nhân cười dâʍ đãиɠ, nói.
"Hừ, ngươi cho là ai cũng đều giống ngươi, thấy nam nhân tuấn tú là bước đi không nổi? Phi!" Người nam nhân cao gầy lúc đầu cất tiếng mắng, nói.
"Phi cái gì phi? Ngươi phi đến chết, Long gia cũng không có hứng thú với cái mông của ngươi, ngươi cũng không biết múc nướ© ŧıểυ soi soi cái bộ mặt rỗ kia của ngươi! "
"Vương bát đản*, ngươi nói cái gì!"
(* Một cách mắng, cụ thể về cách mắng này sẽ tìm hiểu sau ^.^)
Người trẻ tuổi mập mạp vội níu chặt lấy người nam nhân cao gầy, "Trần huynh, đừng! Người còn chưa tìm được, chúng ta không thể đấu tranh nội bộ. Nói không chừng con rùa rút cổ họ Lộ kia đang trốn ở đâu đó nghe lén. "
"Chẳng lẽ ngươi không nghe tên vương bát đản đó vừa nói gì? Ta nhất định phải gϊếŧ hắn!"
"Đến a! Ngươi có giỏi thì lại đây a!" Râu cá trê không bớt việc.
"Đừng cản ta! Ta nhất định phải gϊếŧ tên chó nhà này!"
"Đủ rồi! Tất cả bình tĩnh lại cho ta! Mặt rỗ, ngươi mang sáu người đi theo phía đông đi lên. Bọn họ hẳn là đi lêи đỉиɦ núi. Nhớ kỹ, nếu thấy tên họ Lộ, nhất định phải lập tức huýt sáo thông tri*, nhất định không thể tùy tiện động thủ! Kim công tử, họ Khương chính là người ngươi mang đến, phiền ngươi quản tốt cái miệng hắn cho ta." Nham nhân nhỏ gầy khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi đã đột nhiên lên tiếng.
(* báo cho biết)
“Rõ, Phó đường chủ." Gã nam nhân cao gầy mặt rỗ thấy Phó đường chủ nhà mình lên tiếng, nhẫn nhịn cơn tức giận lĩnh mệnh rời đi. Trước khi đi còn hung hăng trừng mắt với râu cá trê một cái.
Người trẻ tuổi mập mạp xấu hổ cười, liếc nhìn râu cá trê một chút, ý muốn cảnh cáo.
Râu cá trê chẳng hề để tâm, hắc hắc cười, thậm chí còn nhắc lại yêu cầu của mình, "Kim công tử, lần này ba huynh đệ chúng ta chịu xuống núi giúp ngươi, thứ nhất là vì ngươi dâng một vạn lượng bạc ròng, còn có một điều kiện nữa ngươi cũng đừng quên."
"Đương nhiên sẽ không quên." Kim công tử nhìn Vũ đường Phó đường chủ, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần bắt được Lộ Tinh Thiên hoặc gϊếŧ chết hắn, nam tử tuấn tú bên cạnh hắn sẽ thuộc về Khương huynh."
"Hắc hắc hắc, chuyện làm ăn của chúng ta đã định! " Họ Khương râu cá trê vừa lòng mân mê hai hàng ria mép.
Kim công tử quay đầu nhìn về phía Vũ đường Phó đường chủ, thấp giọng hỏi: "Công Tôn Tôn chủ, có phát hiện ra bọn họ ẩn nấp ở nơi nào chưa?"
Ánh mắt của họ Công Tôn hướng ra phía đám loạn thạch xa xa bị băng tuyết bao phủ, gật gật đầu, "Trời tối, bọn họ không dám chạy loạn, Lộ Tinh Thiên nhất định phải ẩn thân ở phụ cận khu loạn thạch trong rừng tùng. Ngươi cho Khương gia huynh đệ theo thềm đá phía tây đi lên, chúng ta đi thẳng cầu thang đá. Hãy nhớ kỹ, cho dù là ai tìm thấy trước cũng phải huýt sáo thông tri những người khác."
"Hảo, chúng ta sẽ làm theo lời Công Tôn Tôn chủ."
Kim công tử đi đến bên Khương gia huynh đệ bàn bạc gì đó, ba huynh đệ kia nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
"Tam quỷ này kỹ năng quả thật nhất lưu. Nhưng nhân phẩm..." Họ Công Tôn lắc đầu, "Kim công tử, ta không rõ ngươi làm cách nào mời được tam sắc quỷ kia tới đây? Phải biết rằng mời quỷ dễ đuổi quỷ khó, huống chi ba huynh đệ kia căn bản không phải là người thường."
Kim công tử cười lên rất giống Phật Di Lặc, "Lời này của ngươi tốt nhất không nên cho ba người bọn họ nghe thấy."
"Công Tôn Tôn chủ, ngươi phải biết rằng, ta cũng không có cách nào khác. Tứ gia chúng ta tổn thất thảm trọng ở Nam Nhạc Hoàng Tuyền cốc, cao thủ còn lại cũng không nhiều. Cho dù ta đã treo thưởng một số vàng bạc khổng lồ, người có gan dám chống lại Lộ Tinh Thiên vẫn là ít ỏi đến đáng buồn. Nếu không phải thật sự không mời được người, chúng ta cũng sẽ không vời đến Khương gia tam quỷ."
Họ Công Tôn không hề mở miệng nói gì, có lẽ là đã ngầm đồng thuận.
"Công Tôn Tôn chủ, Mật hoa hương kia..."
"Ngươi yên tâm." Họ Công Tôn ngẩng đầu xem sắc trời, "Mật hoa hương của ta chưa bao giờ mất hiệu lực. Long Vương Sơn chỉ có một đường lên xuống, cho dù Lộ Tinh Thiên tài cao gan lớn cũng không dám chọn vách đá Huyền Nhai mà đi, nhưng núi này hiểm trở, có gió tuyết, lại là ban đêm, chỉ cần rời khỏi bậc thang đá sẽ gặp vô số nguy hiểm... Hắn sẽ không ngu xuẩn đến tự tìm tử lộ! Thông minh như hắn sẽ biết lên núi mới có đường sống, khả hắn lại không biết..."
"Khả hắn lại không biết trên đỉnh núi cũng sớm có người chờ hắn." Kim công tử tiếp lời nói, nhưng sắc mặt hắn cũng không thoải mái, ngược lại càng mặt nhăn mày nhíu."Theo thời gian mà tính, bọn họ hẳn là đã gặp phải mai phục mà chúng ta bố trí trước ở trên đường. Thế nhưng đến nay còn không thấy có động tĩnh..."
"Hy sinh là
phải có." Sắc mặt của họ Công Tôn khá trầm tĩnh, "Kim công tử, người chúng ta muốn bắt chính là Lộ Tinh Thiên, là “Thượng hữu thiên, hạ hoàng tuyền” Lộ Tinh Thiên! Nếu tin tức của người kia không giả, cho dù nhân thủ mai phục tại hai nơi của chúng ta hy sinh toàn bộ, chỉ cần có thể làm trầm trọng thêm thương thế của Lộ Tinh Thiên, xem như bọn họ chết có ý nghĩa."
...
Bốn phía yên tĩnh đến rùng mình.
Chim thú trong núi tựa hồ cũng đều im lìm ẩn mình cả, là bởi còn lâu mới đến mùa xuân? Hay là bởi vì sát khí nồng nặc trong không khí?
Lộ Tinh Thiên tựa vào một gốc cây tùng rộng chừng hai người ôm, lẳng lặng địa điều tức. Ánh sáng yếu ớt mơ hồ từ đâu hắt lại không thể thấy rõ mặt hắn, ngoại bào cùng màu với băng tuyết, thoạt nhìn qua cũng không thể phát hiện, nhưng một bộ y phục ướt sũng mùi máu lại không cách nào giấu được.
Từ chòi nghỉ mát đến đây, bọn họ gặp hai nơi có mai phục.
Bọn họ tránh cũng không thể tránh, biết rõ phía trước có mai phục cũng chỉ có thể bước vào, biến bị động thành chủ động.