Chương 8-2
Trong phòng của Hồ Ánh Nguyệt
truyền ra tiếng người động thủ.
Hồ Ánh Nguyệt biến sắc, chỉ đành giận dữ liếc nhìn quý phu nhân một cái rồi phóng vội về hướng phòng mình.
Trong phòng của nàng có mật thất, nơi đó cất giữ tất cả sổ sách, danh lục của tổng đàn, còn có cả khế ước bản mình của các cô nương. Bất kể là loại nào nàng cũng không thể để mất.
Lần này lại là quý phu nhân ngăn cản nàng.
........
Ngày hôm sau, khắp Lạc Dương từ đầu đường cuối ngõ đều đã lan truyền lời đồn đãi.
Trân Hoa Uyển, thanh lâu đứng hàng nhất nhì ở phố hoa của Lạc Dương đem qua bị người đến đập phá. Nội uyển, nơi ở của ma ma cũng bị hỏa thiêu bảy tám phần. Nếu không nhờ quy nô cứu trợ đúng lúc, mà tiền uyển cùng nội uyển còn cách nhau một cái ao, chỉ sợ toàn bộ Trân Hoa Uyển bị đột sạch sẽ.
Hiện tại vì tổn thất thảm trọng, Trân Hoa Uyển tạm thời đóng cửa, ngày mở cử buôn bán lại còn không biết tới khi nào.
Mà làm ra việc này, nghe nói là quý phu nhân đến cửa tìm trượng phu.
Còn có người nói quý phu nhân kia dáng vẻ kiều diễm vô cùng, hoa khôi của Trân Hoa Uyển - Mẫu Đơn cô nương đứng bên cạnh nàng không chỉ ảm đạm thất sắc, mà ngay cả làm a hoàn cho nàng cũng không xứng!
Thân phận của vị quý phu nhân này lan truyền xôn xao trong dân chúng. Từ vương thất của triều đình đến chốn võ lâm, từ mệnh phụ của quan gia đến thương nhân, mỗi người một đoán, người nào cũng khăng khăng bảo trì ý kiến. Thậm chí có người còn lớn mật đoán nàng này chính là ổn tọa tại vị trí đứng đầu bảng võ lâm thập đại cao thủ: Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân Lộ Y Y, chẳng qua không biết từ khi nào nàng được gả cho người ta.
Bởi vì dung mạo cùng khí thế của quý phu nhân khiến người khác quá chú ý, nên thân phận hán tử mặt nhọn, trượng phu của nàng, lại không được mấy ai để ý.
...
Lúc này, vị này kiều diễm nức tiếng kinh thành Lạc Dương - quý phu nhân, đang duỗi thẳng hai cái chân, nằm nghiêng trong một chiếc xe ngựa xa hoa thoải mái khác thường, nhấm nháp rượu, đọc thơ từ mới xuất bản còn nóng bỏng tay của tài tử mới nổi đất Lạc Dương, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng bình luận, hoặc là tán thưởng hoặc là chê bai. Xem vẻ mặt của nàng quả là đang vô cùng thanh nhàn.
Ở bên ngoài xe, ngồi ở trên ghế đánh xe đúng là vị mặt nhọn trượng phu của nàng.
Mặt nhọn vừa lái xe, vừa ngẫu nhiên lấy ra từ dưới chỗ ngồi một bầu rượu, đổ vào miệng hai hớp.
Sách! Hôm nay lạnh.
Mặt nhọn cũng rất muốn đi vào trong thùng xe, nơi có hai cái tiểu đồng lô
(lò sưởi bằng đồng)
ấm áp như xuân, uống hai chén rượu, ăn một chút gì, tốt nhất có thể được ngủ đi một lát.
Ngay vào lúc nghĩ như vậy, bảo chủ lại thực sự gọi y dừng xe đi vào. Tuy rằng đi vào rồi mới biết là dọn dẹp chén đũa cho lão gia sau khi dùng bữa.
"Thập Lục."
“Có."
Lộ Tinh Thiên bỏ lại một miếng xương gà, hướng về phía Thập Lục cười cười."Ngươi dường như một chút cũng không kinh ngạc?"
Thập Lục ngẩng đầu.
"Ngươi một chút cũng không kỳ quái khi thấy ta mặc nữ trang sao?"
Thì ra là hỏi cái này. Thập Lục do dự một chút, quyết định nói thật, "Bẩm lão gia, trước kia thuộc hạ cũng từng gặp qua một lần."
"Nga?" Người hỏi khá là ngạc nhiên, quay đầu đi "Ngươi xem qua? Khi nào?"
"Một năm lẻ chín tháng trước."
Lộ Tinh Thiên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng nhai, rồi nuốt, xong rồi mới thản nhiên nói một câu: "Quả thực ngươi đã giấu rất tốt."
Thập Lục gai lạnh trong lòng, tinh thần vốn đã thả lỏng một chút một lần nữa tỉnh ngủ.
"Con mắt của ngươi không tồi."
Cái gì?"Bộ quần áo này ta thực thích, hơn nữa thực vừa người." Lộ Tinh Thiên buông đũa lau tay, trong mắt ánh lên một nét cười nhẹ.
Thập Lục lặng lẽ nắm chặt hai bàn tay, hai tròng mắt mang vẻ cười kia hàm ẩn rất nhiều ý tứ, nhất thời ép y nghẹt thở!
"Ngươi chuẩn bị bộ quần áo này từ bao giờ? "
Thập Lục không nhịn được, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, "Ngay tại... sau khi lão gia công bố ba điều kiện."
"Nga, thì ra ngươi cũng muốn lấy Lộ Y Y..." Mấy chữ cuối Lộ Tinh Thiên cố ý kéo dài thật dài, lại cho thấy hắn đang có ý tứ khác.
Thập Lục hé miệng, cảm thấy dường như mình nói sai chỗ nào rồi. Nhưng phải giải thích như thế nào? Nói y không nghĩ sẽ lấy Lộ Y Y, không, y muốn. Nói y là vì lấy Lộ Y Y mới chuẩn bị bộ quần áo này, lại dường như không đúng.
"Lão gia, thuộc hạ..."
"Thập Lục, ngươi cảm thấy hiện tại nhìn ta có vào mắt không?"
Ha?Thập Lục há hốc miệng, sau một lúc lâu mới lắp bắp đáp: "Rất...rất vào mắt"
"Vậy ngươi cảm thấy hoa khôi Mẫu Đơn kia đẹp, hay là lão gia ta đẹp?"
Thập Lục cảm thấy được ý tưởng của lão gia chuyển biến quá nhanh, y theo không kịp.
"Đương nhiên là lão gia đẹp." Những lời này y trả lời không một chút do dự
"Vậy ngươi cảm thấy Lộ Y Y đẹp, hay là lão gia ta đẹp?"
"...Thuộc hạ không biết." Trán Thập Lục bắt đầu rịn mồ hôi.
" Ngươi vì sao lại thích ta?"
"...Thuộc hạ không biết."
"Từ khi nào thì ngươi bắt đầu thích ta?"
Thập Lục cảm thấy được đêm nay dường như lão gia có chút muốn kiếm người gây sự.
"Đừng để cho ta nghe được câu thứ ba
thuộc hạ không biết."
Thập Lục không hiểu có nên đứng dậy quỳ xuống trước mặt lão gia hay không.
(Ý là ảnh đang ngồi.)
"Nói đi, nơi này chỉ có hai chúng ta." Lộ Tinh Thiên đè y xuống trước khi y kịp đứng thẳng dậy. Xem ý tứ, hắn có vẻ không muốn quá quan cách mệnh lệnh để nói chuyện này.
Thập Lục trầm mặc một hồi, cũng không biết y nghĩ tới điều gì, thành thật đáp: "Tám năm trước, từ khi thuộc hạ nhìn thấy lão gia mặc nữ trang lần đầu tiên, thuộc hạ nghĩ mình đã thích ngài. "
"Tám năm trước? Nữ trang? Ta?" Lộ Tinh Thiên tỏ vẻ rất khác thường, không giống như nhớ lại được.
"Nói như vậy, quan hệ của ta và ngươi trước kia cũng không phải đơn giản như lâu nay ta vẫn nghĩ " Lộ Tinh Thiên gõ nhẹ lên mặt bàn.
Thập Lục ngẩng đầu, đánh bạo hỏi: "Lão gia, xin thứ cho thuộc hạ lớn mật, có phải ngài đã mất một đoạn trí nhớ hay không? Ý thuộc hạ là, từ sau khi ngài trở thành Lộ gia bảo chủ, dường như không nhớ rõ rất nhiều chuyện của trước kia, trừ một số chuyện trong yếu của Lộ bảo."
Tịnh Tâm.
Đó là hiệu quả của Tịnh Tâm.
Khi hắn uống Tịnh Tâm - một loại thuốc mà tiền dược sư của Lộ gia chế tạo - hắn đã sắp tẩu hỏa nhập ma.
Có Tịnh Tâm, hắn có thể quên đi thất tình lục dục, rời xa mọi ưu phiền của trần thế, một lòng thủ nguyên về nhất*.
(*ý nói đưa tinh thần tập trung về một điểm, mà điểm đó là tâm tính của một đứa trẻ sơ sinh, không ưu phiền, không ham thích.)
Tuyệt học gia truyền của Lộ gia tên là Đồng Quy, do ai sáng chế ra thì đã vô phương khả cứu*. Đồng quy, Đồng quy, vạn tông quy nhất, ngày thần công tựu thành cũng là ngày vô địch thiên hạ.
(*không có cách nào tìm ra được)
Thế nhưng tu luyện Đồng quy, phải nhớ lấy một chuyện, chính là phải giữ tâm thanh tịnh sáng suốt. Nếu ở vào thời điểm quá quan*
chịu kí©h thí©ɧ từ bên ngoài hoặc ma chướng công tâm**
cũng rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập mà. Một khi bị tẩu hỏa nhập ma sẽ bị tiền nhiệm Lộ gia bảo chủ, cũng chính là phụ thân của mình, tuyệt sát!
(*đột phá các tầng, thường là có 10 tầng,
**=trong lòng không yên)
Luyện Đồng quy không thể để mình tẩu hỏa nhập ma, một khi nhập ma, liền thực sự thành ma. Võ công cao tuyệt, mất đi nhân tính, điên cuồng tàn bạo, reo rắn tai họa cho thiên hạ.
Từ trước tới nay, mỗi một thế hệ tu luyện Đồng quy thần công của Lộ gia đến thời điểm đột phá tầng cuối cùng, tiền nhiệm Bảo chủ phải theo sát bên cạnh, tùy thời ứng phó.
Lần này, chẳng những phụ thân ở bên hắn, còn có"Tịnh tâm" - loại thuốc vì thời điểm quá quan của các đời Lộ gia thiếu chủ sau này mà ra đời.
Hắn đã uống tịnh tâm.
Hắn thần công đại thành.
Hắn quên mất trước kia, chỉ được cho biết một ít chuyện trọng yếu thuộc về quá khứ không thể không biết.
Hắn nghĩ rằng như vậy cũng rất tốt, ít nhất cho dù có quên đi quá khứ cũng không thấy có gì bất tiện.
Chỉ là có một chút thói quen nhỏ, một vài ham muốn nhỏ, vì không thể tự chủ được mà bộc lộ.
Ví dụ như, hắn cũng không rõ vì sao khi nhìn đến phục sức của những nữ tử xinh đẹp thì sẽ có xúc động muốn thử mặc như vậy một lần.
(Mọi người đừng nghĩ ảnh có xu hướng “bóng lộ ”, chuyện này có nguyên nhân sâu xa a...)
Hắn vẫn cố gắng áp chế loại xúc động này, cho đến một ngày hắn tìm thấy trong phòng bí mật luyện công của mình giấu một bộ nữ trang, bộ đồ kia rất đẹp, mặc lên người hắn vô cùng thích hợp, cứ như thể đặt may riêng cho hắn ở vào thời điểm hai mươi tuổi mặc. Hiện tại cây trâm phượng và đôi hài trên người hắn thuộc về bộ đồ lúc đó.
Hắn tránh
né ánh mắt của người trong bảo, âm thầm chạy vào trong núi, đến ngôi nhà gỗ nhỏ nghe nói là do chính mình dựng lên, mặc thử bộ đồ ấy.
Đáng tiếc vẫn là làm cho người ta thấy được, Lộ Tinh Thiên liếc mắt một cái nhìn
kẻ đang
ngây ngốc nhìn
mình:
Thập Lục.
Đó là một loại cảm giác thực kỳ quái, sau khi mặc vào bộ quần áo kia, hắn cảm thấy dường như mình đã quên một chuyện gì đó vô cùng trọng yếu. Trọng yếu đến nỗi hắn không tiếc liều mạng suy nghĩ, nghĩ đến khi
đầu
đau
gần như nứt ra.
Có điều hắn vẫn tìm ra được một chút manh mối, đó là bốn chữ hắn tự mình xăm lên mặt
─
Thiên Cùng Địa Tận.
Nhưng bốn chữ rốt cuộc nói lên cái gì? Điều gì trọng yếu đến mức khiến cho hắn không tiếc ở trên khuôn mặt của chính mình xăm chữ?
Lộ Tinh Thiên hiểu mình, hắn tuyệt đối không phải là một kẻ vì một chuyện nhỏ nhặt mà tự hại đến thân, huống chi còn là tổn hại đến một mặt trọng yếu nhất của bản thân: thể diện.
Thập Lục, người này ở trong đoạn trí nhớ đã mất của hắn có vị trí gì?
Y, cùng bốn chữ xăm trên mặt mình có liên hệ sao?
Nếu như nói bọn họ từng lưỡng tình tương duyệt*, như vậy chuyện Thập Lục chủ động thị tẩm cũng có thể giải thích.(*= yêu song phương)
Chính là...
Hắn phải tìm được Cùng Trời Cuối Đất.
Hắn biết cái tên kia chỉ một địa điểm, hắn biết!
"Lão gia."
"Đủ rồi." Lộ Tinh Thiên vung tay lên, ngăn Thập Lục truy vấn, cũng tự xua đi những điều không thể hiểu nổi làm cho mình phiền muộn.
Thập Lục nén xuống câu trả lời y còn chưa nói hết.
Ta thích ngươi, bắt đầu từ thời khắc ngươi không cự tuyệt ta, trong mắt cũng không khinh thị ta mà nên.
Ngươi cũng biết ta khi đó, chỉ cần một câu, một ánh mắt miệt thị của ngươi là có thể đem ta dìm xuống địa ngục không đáy?
Thực buồn cười đi, nguyên nhân ta thích ngươi chỉ đơn giản như thế. Chẳng sợ khi ta biết ngươi chính là ngươi hôm nay...
Sai lầm bắt đầu, chờ y cảm thấy được không đúng đã không còn kịp rồi.
Y đã bị chìm thật sâu, bị giam cầm trong đó.
"Lại đây."
"Lão gia?"
"Ân?" Người nào đó thản nhiên cởi thắt lưng.
"Thuộc hạ trở về chỗ của mình nghỉ ngơi là tốt rồi."
Lộ Tinh Thiên cũng không nói nhiều, đẩy ngã Thập Lục xuống liền ngồi lên người y.
"Lão gia..." Thập Lục có chút chống cự, đây là xe ngựa, lại là ven đường, ngày còn chưa tối, y cũng không phải thật sự dâʍ đãиɠ thành tính, ở trong bảo ngày đó là chuyện không đừng được, tránh cũng không thể tránh, nhưng lúc này...
"Thập Lục, nếu ngươi không muốn nghe lời, bắt đầu từ ngày mai ngươi liền cải trang thành nữ nhân, dùng chân diện mục của ngươi.
Vậy có vẻ rất tốt đi?"
Thập Lục không nói. Lão gia ngài muốn làm gì liền làm cái đó đi!
(Anh rất ư là thức thời! ^^)
Xem bộ mặt mang chữ “nhận mệnh” to đùng của Thập Lục, Lộ Tinh Thiên thú vị nở nụ cười.
"Đến, đem khuôn mặt này bỏ ra." Bộ mặt chồn cáo nhọn hoắt như thế này, còn không có thượng được đã mềm nhũn hết cả.
___
Tỉnh lại trước là Thập Lục.
Trong xe ngựa âm trầm, bên ngoài hẳn là đã tối đen. Mắt dần dần thích ứng với bóng tối, hình dáng của người nọ cũng bắt đầu rõ ràng.
Thập Lục không dám động, y sợ lay tỉnh đối phương.
Cạnh mặt mình là mái tóc đen xõa bời của người nọ, mềm mại suôn mượt, thoang thoảng một mùi hương thơm ngát. Thật hoàn toàn khác biệt với y, đây là một mái tóc đen đẹp như tơ như lụa.
Tóc của y thật cứng, thật thô, còn bị gãy, tóc lại dày.
Mỗi lần thị tẩm, y chưa bao giờ thả tóc xuống, y sợ khiến hắn ghét bỏ.
Từng có một lần, hắn từng cao hứng đùa giỡn buông tóc y xuống, vuốt ve, cũng không đến nỗi lập tức mất đi hứng thú, chỉ nói một câu: " Tóc ngươi sao lại khô cứng như vậy, giống như lông ngựa. "
Y không cho rằng câu nói kia khiến y bị tổn thương, nhưng từ đó về sau y gội đầu xong sẽ lặng lẽ dùng một ít tinh dầu hoa ướp lên, sau lại làm cho Tiểu Cửu cười nhạo, y cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu xuẩn y chưa từng làm bao giờ!
Lộ Tinh Thiên, Tinh Thiên. Ngươi sẽ là Tinh Thiên của ta sao? Chỉ thuộcvề
ta Tinh Thiên?Tuy
biết
rằng
không thể, cũng không nên nghĩ như vậy, nhưng y cũng là người, một con người bình thường có linh hồn.
Ngẫu nhiên, thật sự chính là ngẫu nhiên, y thầm nghĩ cứ tưởng tượng như vậy đi, làm một giấc mộng đẹp. Tựa như lúc này.
Nếu ta thật sự là một mỹ nhân thiên hạ vô song thì tốt rồi.Nhắm mắt lại, bên môi Thập Lục lộ ra vẻ mỉm cười. Một loại mỉm cười
nay có rượu sáng nay say*.