Chương 6-4
Âm thanh vui cười dần vang xa, chỉ còn lại cô nam quả nữ hai người ở trong rừng bốn mắt cùng nhìn.
"Tình cảm của tỷ đệ Vân cô nương có vẻ tốt lắm." Lộ Tinh Thiên giải vây nói.
Vân Nương đỏ mặt gật đầu, "Từ khi trong nhà gặp chuyện tới nay, tiểu nữ vẫn cùng tiểu đệ sống nương tựa lẫn nhau. Hắn tuy rằng nghịch ngợm, bản tính vẫn là tốt. Xin bảo chủ tha thứ."
"Vân cô nương không cần lo lắng. Đệ đệ Vân cô nương cũng chính là đệ đệ của Lộ Tinh Thiên ta, nghe được Vân cô nương gọi ta một tiếng đại ca, về sau ta tự nhiên làm tròn trách nhiệm của một đại ca, hảo hảo quản giáo này tiểu đệ."
Lộ Tinh Thiên lời này cũng không biết là có ý gì, nhưng nghe được làm Vân Nương trong lòng một trận tim đập rộn rã.
"Vậy, kia làm phiền Lộ... đại ca."
"Vân muội đa lễ."
(Aaaaa... Hai người đi chết đi!TT^TT)
Chờ Lộ Tinh Thiên cùng Vân Nương sánh bước rời đi, ước chừng một chén trà nhỏ sau, Thập Lục mới từ trên một thân cây chầm chậm xuống dưới, ôm một chiếc ngoại bào chầm chậm đi về phía căn nhà nhỏ.
Ngươi có thể tin một người phong lưu đa tình trong mắt chỉ có ngươi sao? Cho dù ngươi có dung nhan thiên tiên hạ phàm đi nữa.
___
Ban đêm tới rất nhanh, tắm xong, làm một chút việc vặt, ở phòng bếp dùng xong cơm, đã đến thời gian nhà nhà tắt đèn đi nghỉ.
Khinh thủ khinh cước*
đi vào phòng bảo chủ, mở ra mảnh vải trải trên mặt đất, tự tạo “chăn bông”, lặng yên không một tiếng động để nguyên quần áo nằm xuống. Cũng không biết là khi nào thì thϊếp đi, đến nửa đêm đột nhiên bị một hơi ấm sát bên người làm cho bừng tỉnh. Vừa định trợn mắt đã bị bịt kín miệng.
(* = rón rén, nhẹ nhàng)
"Hư..."
Lão gia?Người tiến vào trong chăn, bàn tay tiến vào vạt áo, âu yếm trong ngực, ngón tay linh hoạt, khiến người hận không thể một đao cắt đứt đi.
"Cho ta xem chân diện mục của ngươi." Thanh âm yêu cầu mềm nhẹ vang lên sát bên tai y.
Thập Lục cương một chút, lập tức theo lời làm việc.
Khoảng không trên đỉnh đầu bị bóng người bao phủ. Trong mắt Lộ Tinh Thiên không chút che dấu tán thưởng cùng yêu thích.
Thập Lục chậm rãi hạ mí mắt.
Mí mắt vừa hạ xuống liền có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống. Chậm rãi, chậm rãi trượt xuống dưới đi.
Quần áo từng chút, từng chút bị cởi ra, chăn bông trên người cũng sớm bị ném đi một bên.
Dây lưng bị tháo xuống, ngoại khố*
tính luôn cả tiết khố**
bị kéo trễ đến trên đùi.
(*quần nội y,**underwear^^)
Ngón tay thô ráp và cứng rắn tàn sát bừa bãi ở trên người y, lại vì y làm công tác chuẩn bị.
Không biết có phải là vì công phu của Lộ Tinh Thiên tuyệt nhất là ở đôi tay hay không, hai bàn tay của hắn không những lớn mà còn đầy đặn, khắp bàn tay, ngón tay đều dày đặc vết chai, mặc dù được bảo dưỡng rất tốt mà không quá thô ráp nhưng không có vẻ trơn nhẵn của những ngón tay bình thường.
Đôi tay như vậy trực tiếp sờ soạng trên da thịt, lại linh hoạt, lại mạnh yếu có nhịp độ thật không sao chê được, người nằm phía dưới bất kể là lên thiên đường hay xuống địa ngục đều chỉ có thể nghĩ đến đôi tay này mà không nghĩ được gì khác nữa.
Thập Lục hiện tại đã bị đôi tay này ve vuốt biến thành cơ hồ không thể ức chế
tiếng thở dốc của chính mình. Nhất là khi phần da cổ non nớt bị vuốt, bị sờ thật ôn nhu, y phải cắn chặt ống tay áo, mới có thể khắc chế tiếng rêи ɾỉ nói không nên lời là thống khổ hay là sung sướиɠ.
"Quả nhiên chỉ nhìn mặt là không thể tưởng tượng được, thoạt nhìn tựa hồ cái gì cũng đều không thể tưởng tượng được."
Bên tai truyền đến thanh âm trêu đùa của bảo chủ, "Ngươi biết không, ngươi bây giờ không ai nhìn đến có thể không động tâm... Quả thực chính là vưu vật."
...
Chờ hết thảy bình ổn lại, Lộ Tinh Thiên từ trên người Thập Lục chuyển thân xuống, nằm ngửa trên đất hưởng thụ dư vị của cao trào.
"Mặt đất rất cứng."
Ân?Thập Lục không nghe rõ.
"Lần sau hay là làm trên giường đi, tuy rằng ngẫu nhiên làm trên mặt đất như vậy cũng rất có tình thú."
(sắc lang!)
Thập Lục trầm mặc.
Sau đó chốc lát, Thập Lục nghĩ rằng bảo chủ đã ngủ.
"Đang suy nghĩ gì?"
"Thuộc hạ?"
"Ân." Nam nhân chuyển thân, cánh tay ôm ngang ngực y, tùy ý nắm lấy một bên đầu v* mềm mềm chơi đùa thưởng thức.
Thập Lục thân thể căng thẳng, lại cũng chỉ có thể mặc lão gia tùy ý.
"Có thuộc hạ nghĩ... Vân tiểu thư làm cách nào tìm được đến nơi bảo chủ ẩn thân."
Lộ Tinh Thiên nghe vậy trầm thấp nở nụ cười, "Nàng không tìm được ta, là ta đi ra làm cho nàng tìm được ta. Ngươi giấu ta ở cái chỗ quỷ quái kia, khiến người ta muốn tìm ra cũng phải bới tung từng tấc đất cũng không phải là nói quá."
"Đó là chức trách của thuộc hạ." Thập Lục không hỏi vì sao bảo chủ phải đi ra để Vân Nương tìm được hắn. Không nên hắn hỏi, y vĩnh viễn cũng sẽ không nhiều lời.
"Ta nghĩ là ngươi đang suy nghĩ có phải ta lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với ngươi hay không."
"Tất cả người và tính mạng của thuộc hạ đều thuộc về lão gia, lão gia muốn như thế nào xử trí đều là do ý muốn của lão gia." Thập Lục vốn vẫn cưỡng ép bản thân tự nhẫn nại nhưng lúc này trên ngực truyền đến cảm giác thực sự không tốt.
Nơi non mềm nhất của cơ thể cũng nhân lúc này trở nên vô cùng mẫn cảm, bị người nắm trong tay khi thì xoa bóp, khi thì dùng móng tay gẩy qua gẩy lại, trong chốc lát lại bị nhéo lên, kéo ra, có đôi khi còn có thể bị đè bên này, đẩy bên kia, hoàn toàn bị coi là đồ chơi.
"Cũng không ngờ được chính là, ta hình như là bắt đầu đối với ngươi lại cảm thấy hứng thú..." Lộ Tinh Thiên tựa hồ đối với chính mình có chút bất mãn, ra tay tự nhiên liền nặng thêm.
Thập Lục kêu lên một tiếng đau đớn, ngực thoáng co rụt lại.
"Như thế nào? Làm đau ngươi? Ta xem xem... Ai nha, như thế nào sưng đỏ thành như vậy. Đến, ta giúp ngươi thổi thổi..."
...
Thập Lục ngày hôm sau cũng không dám
ưỡn
ngực đi đường.
Nhớ rõ lúc trước khi thị tẩm, lão gia tựa hồ chưa bao giờ thưởng thức thân thể của y như vậy, những cử chỉ âu yếm gợi hứng cũng không nhiều. Mà ngay cả lần đó thí nghiệm thuốc cũng chủ yếu là xem phản ứng của y, làm xong liền quay lưng.
Nhưng đêm qua... Lão gia hẳn không phải là trả thù ta cái vụ đem hắn giấu ở nơi hắn ghét nhất, đã âm u ẩm ướt còn thật sâu khó tìm?
Lão gia, tiểu nhân ta mới phát hiện ngài thật sự rất nhỏ mọn. Trước kia ta đã cảm thấy tâm trả thù của ngài rất nặng, nhưng không nghĩ tới lại nặng đến loại tình trạng này!
Làm ảnh vệ không dễ dàng a, hơn nữa lại là cái loại ảnh vệ chủ động bò lên giường chủ nhân.
Thập Lục nhếch miệng ha ha cười, cười cười cười gập cả thắt lưng.
Ngay vào lúc Thập Lục gập thắt lưng, một trận đao phong sắc bén xẹt qua trên lưng y, lia vào khoảng không. Đao phong tốc độ cực nhanh, lực đạo nặng, hoàn toàn muốn đưa y vào chỗ chết!
Đối phương nhanh, Thập Lục tốc độ lại càng không chậm! Nhiều năm được huấn luyện làm ảnh vệ khiến y vừa cảm thấy sát khí trong nháy mắt là lúc có phản ứng tránh né đồng thời phản kích. Xoay người, vặn người, phi đá, động tác liền mạch lưu loát, chân đá ra sẽ rơi xuống đỉnh đầu kẻ đánh lén.
Hô! Chân y vội đổi hướng mục tiêu, ầm vang một tiếng, chịu tội thay là một thân cây có ít nhất tám năm tuổi đứt đoạn ngang thân.
"Ngươi đang làm gì đó!" Thập Lục giận dữ, vừa rồi thiếu chút nữa y liền lấy cái mạng nhỏ của đối phương.
"Làm gì? Đánh lén ngươi a!" Kẻ đánh lén tựa hồ một chút cũng không biết mạng mình vừa rồi mới đoạt lại từ tay Diêm vương, một chút áy náy nhận sai đều không có, còn vui đùa thanh loan đao dài cỡ một cánh tay ở trên tay mình.
"Ngươi có biết là vừa rồi ta suýt nữa sẽ gϊếŧ ngươi?" Thập Lục quả thực muốn đem tiểu quỷ khuyết thiếu giáo dưỡng, nuông chiều bốc đồng này ấn đến trên đầu gối hung hăng đánh một chút.
(Anh từ bi thế, em thì muốn anh một cước đá cho thằng ranh con này nằm liệt giường luôn!ò-ó)
"Ngươi muốn gϊếŧ ta?" Tiểu quỷ nghiêng đầu nhìn hắn.
Ta xem ngươi mới là muốn gϊếŧ ta còn không sai! Thập Lục cũng mặc kệ tiểu quỷ này, nhặt bó củi trên mặt đất trói cõng lên vai, bước đi.
Y cùng tiểu quỷ này hiển nhiên xung khắc, xem nhau không vừa mắt.
"Uy!"
Không để ý tới.
"Uy!"
Thập Lục nhanh hơn cước bộ.
"Uy
─
"
Thập Lục đào đào lỗ tai, này phá hư tiểu quỷ!
"Uy
─
oa! Thập Lục cứu ta!"
Tất cả làm như không có nghe thấy.
"Thập Lục
─
ngô ngô!"
Còn tuổi nhỏ liền như vậy hội diễn diễn, lớn lên còn phải...! Thập Lục lắc đầu, không hiểu được ôn nhu Vân Nương như thế nào có như vậy một gã đệ đệ xảo quyệt bốc đồng.
Xa xa đã thấy Lộ Tinh Thiên từ trong nhà đi ra, Thập Lục tiến đến đón.
"Lão gia."
Lộ Tinh Thiên nhìn về phía rừng cây khẽ nhíu mày, "Tiểu quỷ kia có phải đang kêu cứu mạng?"
Thập Lục hạ bó củi xuống, có điểm bất đắc dĩ nói: "Vân thiếu gia đang cùng thuộc hạ chơi đùa."
“Đúng vậy sao?" Lộ Tinh Thiên gật gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên thần sắc ngưng động.
Thập Lục đang muốn hỏi, Lộ Tinh Thiên giơ tay ra hiệu cho y im lặng.
Nhưng vào lúc này, tiếng kêu vội vàng của Vân Nương từ sâu trong rừng truyền đến: "Ngươi là ai! Buông đệ đệ ta xuống!"
Thập Lục kinh hãi! Ngẩng đầu đã thấy bóng dáng bảo chủ biến mất trên lối đi vào rừng.
Nháy mắt, một trận âm hàn từ lòng bàn chân dâng lên.
Nếu Vân đệ có cái gì sơ suất...