Chương 5-1
Ngày thứ hai, giữa trưa, Thập Lục bị Lộ Ngũ đánh thức.
Sau khi tỉnh lại, y mới biết bảo chủ đã cứu y một mạng, y muốn gặp mặt bảo chủ nói lời cảm tạ, lại nghe Lộ Ngũ nói bảo chủ đã đi.
"Nghe khẩu khí lão gia dường như là có việc cần phải thương thảo. Đúng rồi, lão gia lệnh ta phân phó ngươi, cho phép ngươi tạm thời ở trong này an tâm dưỡng thương, chờ thương thế tốt hơn rồi đến gặp lão gia phục mệnh."
Thập Lục gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mười phần là lão gia đi hoàn lễ kẻ không mời mà đến.
Người kia a, nhận lễ mà không hoàn lễ*
hắn sẽ không là Lộ bảo chủ mà y biết.
(hiểu chồng không ai bằng vợ ^^)(*ở đây ý nói anh ý khoái ăn miếng trả miếng ^^)
Hơn nữa lão gia là cái loại người chẳng ngại bản thân ăn một chút vất vả thiệt thòi nhưng nhất định phải đòi lại gấp hai mươi lần!
(gian thương!TT^TT)
Nếu không, ngươi cho là gia nghiệp Lộ gia bảo lớn như vậy làm thế nào trong vòng có vài năm ngắn ngủi phát triển thần kỳ đến như vậy?
Dùng sự giàu có của người khác bù đắp cho sự cằn cỗi của mình là một trong những chuyện lão gia thích làm nhất, thậm chí hắn còn tự phong cho sở thích này một cái mỹ danh lung linh ngời sáng, làm cho cái loại làm ăn xấu xa đen tối này kêu là "Cướp của người giàu chia cho người nghèo".
Thập Lục thường nghĩ, nếu lão gia cũng là người nghèo, kia hoàng đế đại khái chính là bang chủ Cái Bang.
Bỏ chuyện ấy qua một bên, y nghĩ thầm, nếu gã Kim mập kia nghĩ đến lão gia dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành chuyến đi, vậy Kim mập ấy nhất định phải ăn đại khổ!
Có điều nếu Kim mập nghĩ đến lão gia sẽ tức đỏ mắt, bất chấp tất cả tận diệt Tứ Phương Lâu, vậy thì vận số Tứ Phương Lâu cũng không sai biệt lắm.
Lộ đại bảo chủ là ai? Hắn có thể giống cái loại mãng phu
hành xử theo xúc động hay sao?(*người lỗ mãng, đầu óc ngu si tứ chi phát triển)
Tuy rằng Kim đại lâu chủ ngài thiếu chút nữa làm cho tiểu nhân ta mệnh thác Hoàng tuyền*, bất quá ta cũng không keo kiệt biểu đạt với ngài lòng đồng tình cùng bi ai vô tận.
(suối vàng, cầu Nại hà, Âm phủ...^^)
Hy vọng ngài “lên đường” khoan khoái, Kim đại lâu chúa.
Ai, không phải ta nói gì ngài đâu, nhưng cho dù ngài muốn đối phó lại bảo chủ, ngài cũng phải lựa chọn cách nào quang minh chính đại a, phải biết rằng,... bảo chủ nhà ta đây tuy rất thích giở thủ đoạn đê tiện, ám hại sau lưng người khác thế nhưng lại không hề thích người khác đâm sau lưng hắn!
(Anh Thiên là đồ đại biếи ŧɦái! TT^TT)
A di đà phật, Phật tổ phù hộ cho ngài!
(Anh Lục là đồ đại, đại đểu! TT^TT)
"Thập Lục."
"Ân?"
Lộ Ngũ gãi gãi đầu, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ xấu hổ "Cái kia...Lão gia dường như đối xử với ngươi cũng không tệ lắm. Ta lúc trước còn tưởng rằng, nghĩ là..."
"Nghĩ là lão gia thấy chết mà không cứu?" Thập Lục ôm chăn nghĩ muốn trở mình, kết quả đau đến nhe răng trợn mắt.
"Uy! Ngươi đừng động! Xương sườn gẫy mất rồi có biết hay không!" Lộ Ngũ chạy nhanh ngăn chận hắn.
"Ta bị thương rất nặng?"
"Tiểu Cửu không có ở đây, lão gia nếu không sẵn lòng hao tổn nội công của ngài chữa thương cho ngươi, đại khái hiện tại ngươi đã có thể cùng Diêm lão gia chơi cờ."
“Vậy sao?" Sờ sờ mặt mình, không hiểu “gặp đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời” những lời này có thể nào linh nghiệm ở trên người y hay không?
(Em hỏi Dịch tỷ rồi anh ạ, tỷ ấy bảo có, anh cứ yên tâm!Yeah!)
"Ai giúp ta
thay
quần áo?"
Từ khi tỉnh lại, Thập Lục liền chú ý tới quần áo mình từng bị người thay đổi, thân thể cũng sạch sẽ mà nằm ngủ ở trong chăn.
Lộ Ngũ mắt khẽ đảo, "Đương nhiên là ta! Ngoài ta còn có ai muốn hầu hạ ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho là lão gia?"
Thập Lục ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói y thật sự thiếu chút nữa cho là như thế.
Lộ Ngũ đem bát cháo nóng ăn sáng đặt ở trên bàn đưa đến trước mặt y.
"Ăn đi, người ăn no bệnh cũng có chuyển biến tốt."
___
Khoảng nửa tháng sau, vẫn mang khuôn mặt hán tử khắc khổ, Thập Lục ngồi trong nhà thôn trưởng Vũ gia thôn phơi nắng.
(Anh là con mèo! ^^)
Thân thể hầu như đã hoàn toàn bình phục, vì đoạn xương sườn gãy còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn, nhưng cơ bản không có gì đáng ngại.
Lộ Ngũ chỉ ở lại hai ngày, chờ y có thể đứng dậy tự lo thân liền rời đi. May mà thôn trường nhận nhiều được ưu đãi của bảo chủ, chiếu cố ý cũng coi như là không tệ lắm.
Những ngày ngồi không chờ đợi cũng không thú vị gì, nhưng kẻ khó có được một ngày nhàn nhã như Thập Lục rất là thích thú.
Lão gia lúc ấy có phản ứng gì nhỉ?
Ngày đó, buổi sáng, tỉnh lại không lâu y liền cảm thấy trên mặt có cảm giác khác thường. Y biết có người động đến lớp dịch dung của mình, còn cố gắng đem nó khôi phục thành nguyên dạng.
Không ai có thể đem thuật dịch dung của y khôi phục thành nguyên dạng, cho dù là sư phụ của y cũng vậy. Y sớm là trò giỏi hơn thầy, lại càng hơn người ngoại môn.
Y không dám nói thuật dịch dung của bản thân là độc bộ thiên hạ, nhưng ít ra trong số những người y biết không một ai có thể vượt qua y ở phương diện này.(*giỏi nhất, có một không hai)
Hiện tại lão gia đã biết...
Hắn sẽ làm như thế nào? Hội sẽ đối xử như thế nào với y?
Mà bản thân y sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào?
Khe khẽ thở dài, nhìn cây đại thụ trong viện kia, nghĩ tới ở hậu viên của Lộ gia bảo cũng có một gốc cây cổ thụ rất lớn.
Hải đường.
Xinh đẹp hoa hải đường, xinh đẹp yêu tinh.
Tính cho đến khi Thập Lục hai mươi tuổi, trong vòng 4 năm y chỉ thấy nàng tổng cộng chín lần.
Vừa gặp đã động tâm, gặp lại lần thứ hai đã chung tình, chưa gặp được lần thứ ba đã biết tường tận cái gì gọi là khổ tương tư, gặp lại lần nữa tình đã ghi tâm khắc cốt.
Lần đầu tiên gặp mặt y đã cùng nàng không chút ngại ngùng già mồm cãi láo, bị cá tính ngay thẳng khờ dại của nàng hấp dẫn, đương nhiên y cũng không phủ nhận vẻ đẹp của nàng cũng là một trong những điểm rung động tâm linh y.
Y Y lớn lên rất nhanh, sau khi trưởng thành vóc dáng thon thả, không còn giống tiểu mỹ nhân lúc xưa. Y Y rất ý thức thân phận cao quý của mình, bốn lần gặp lại sau này cũng không muốn cùng y thân cận như trước, thế nhưng trong lòng y nàng vẫn là người đẹp nhất.
Từ khi nào thì y bắt đầu hoài nghi thân thế của nàng?
Là bởi vì khuôn mặt càng nhìn càng thấy giống hệt Thiếu bảo chủ?
Là bởi vì thanh âm khi nói chuyện của nàng không có vẻ lảnh lót thanh tao như châu lạc ngọc bàn
(hạt ngọc trai rơi xuống mặt bàn bằng ngọc, ò-ó)?
Là bởi vì dáng người thon dài của nàng bị quần áo rộng thùng thình che mất đường công cơ thể?
Là bởi vì hai năm sau này nàng bắt đầu tránh né y?
Còn là bởi vì vào cái lần cuối cùng nàng cùng y gặp mặt...
Hắn có phải là nàng hay không?
Lần cuối cùng nhìn thấy Y Y cùng với việc sau đó không lâu Thiếu bảo chủ đột nhiên rời bảo đi vào trong thâm sơn tu luyện có liên quan gì tới nhau hay không?
Nửa năm sau, Thiếu bảo chủ đã trở lại.
Trở về, Thiếu bảo chủ trở nên thần quang nội liễm, võ công cũng đạt tới cảnh giới tối cao, cảnh giới quy nguyên.(Có một số đặc điểm tri giác được để phân biệt người học võ với người thường, giữa những người võ nghệ cao cường với những người võ nghệ thấp hơn, tuy nhiên những người võ công đạt tới cảnh giới tối cao thoạt nhìn không khác gì người bình thường, nếu không động thủ thì dù là cao thủ cũng không phát hiện ra là người đó biết võ công.)
Một thiếu bảo chủ như thế, có cái gì đó hơn hẳn Y Y trong ấn tượng của y, cũng dường như thiếu hẳn đi cái gì đó...
Thập Lục thực hoang mang, y phát hiện Thiếu bảo chủ nay đã là bảo chủ, ánh mắt nhìn y cùng với những người khác thay đổi rất nhiều, trở nên thật xa lạ.
Ngươi đã quên ta sao? Hay là ngươi không phải nàng?
Vấn đề này khiến y hoang mang suốt hai năm. Tận cho đến khi trong lúc vô tình, y chợt phát hiện, lão gia của y có một sở thích hết sức kỳ quái.
Đây là một bí mật, một bí mật đối với những người khác mà nói là vô cùng quái dị, nhưng đối với Thập Lục mà nói là một bí mật ngọt tận tâm can.
Thì ra là thế...
Một khi đã như vậy... thì sống lúc nào hay lúc ấy. Về phần về sau...Ai biết được.
"Ngươi thoạt nhìn đã thấy khôi phục khá hoàn hảo."
Thập Lục thân thể chấn động.
Người mới tới ngồi xuống bên cạnh y. Tùy tiện mà ngồi xuống, cũng không ngại nơi mà hắn ngồi xuống chỉ là một phiến đá mà không phải là một cái ghế bành sạch sẽ thoải mái..
Ngẩng đầu lên, làm cho ánh mặt trời sáng lạn rọi thẳng đến đến trên mặt. Một vẻ lười biếng mà vui thích và thoải mái hiện lên trên mặt nam nhân...
"Trách không được ngươi rảnh rỗi liền thích leo lên nóc nhà phơi nắng, mùa đông phơi nắng quả nhiên là một việc thú vị."
Thì ra hắn đã biết. Ta còn tưởng trong bốn mươi mốt ngày kia, thứ duy nhất làm hắn chú ý ở mình là lúc trên giường.
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng*, ta nghĩ ngươi đã biết ta đã xem chân diện mục của ngươi." Nam nhân thản nhiên nói.(*chắc là một câu ngạn ngữ của các anh)
Thập Lục chậm rãi đứng dậy, chậm rãi quỳ xuống bên người nam nhân kia.
"Thập Lục tạ ơn ân cứu mạng của lão gia."
"Không có gì cần tạ ơn. Tính mạng của ngươi vốn thuộc về ta, ta cứu ngươi chỉ vì ssau này cần sự cống hiến tốt của ngươi. "
“Đúng vậy. Thuộc hạ nguyện dốc hết toàn lực!"
Sau một lúc lâu, nam nhân ngồi thẳng người, vươn tay nâng cằm Thập Lục lên, nhìn vào mắt y, nói: "Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?"
_____________