Mười lăm tháng tám, nhân viên nhà trường cho sinh viên hai phúc lợi.
Một, mỗi người được phát một quả táo đỏ cùng một cái bánh trung thu.
Hai, điện thoại được trả về.
Đến lượt Thành Hướng Bắc đi nhận quà, huấn luyện viên đang phát táo nhìn hắn cười cười. Hắn sờ sờ mũi, tự giác đem quả táo của mình dâng lại, để thưởng cho hành động kính trên nhường dưới của hắn, huấn luyện viên còn bắt tay chia tay hắn.
Thành Hướng Bắc dở khóc dở cười khởi động điện thoại di động, muộn hơn đến ba lăm phút đó nha! Quả táo này, nếu là bình thường hắn đến nhìn cũng không muốn, thế nhưng tại nơi thiếu thốn cơ sở vật chất chốn rừng núi thế này, một quả táo vừa to vừa đỏ quả thực là một báu vật. Quả nhiên, khi Lý Duy Đức nghe tin hắn tặng táo cho huấn luyện viên thì bi phẫn rống hận: “Không thể mang theo tính cách ức hϊếp dân lành như thế được! Đại ca, cậu hẳn là nên thà chết chứ không chịu khuất phục, đem táo về chia cho chúng tôi ăn chứ!”
Hắn không có tâm tình nào nghe chuyện phiếm, Thành Hướng Bắc đến bên cửa sổ gọi điện báo tin cho người ra rằng mình vẫn bình an. Ngay sau khi khai giảng đã bị kéo đến nơi trong núi sâu này, phải biết rằng người nhà sẽ rất lo lắng. Mẹ Thành, bà nội Thành, Lý thẩm thay phiên nhau nói chuyện cùng hắn, mấy vị trưởng bối căn dặn đi căn dặn lại, Thành Hướng Bắc nghe được khóe mắt cũng rưng rưng. Từ khi bắt đầu cao trung hắn đã ở trọ, từ nhỏ cố gắng sống độc lập một mình, cho nên nhất định là do ánh trăng đêm nay kích động hắn rồi.
Cuộc điện thoại cho người thân kết thúc, Thành Hướng Bắc cúp điện thoại, muốn gọi điện dỗ ngọt Lộ Nam vài câu, vừa quay đầu lại đã thấy toàn bộ đồng chí trong phòng chăm chăm theo dõi – điện thoại của hắn.
“Cậu, các cậu muốn gì vậy?” da dầu hắn tê dại nói.
“Đại ca, điện thoại của cậu tín hiệu rất tốt?” La Minh chạy đến.
“Có thể liên lạc được.” Ánh mắt của mấy người này như hổ sói vậy.
“Đắc tội!” Lý Duy Đức phi người đến, cướp lấy điện thoại bỏ chạy: “Đại ca, điện thoại bọn tôi hết pin. Cho mượn dùng chút nha!” nói xong, không thèm để ý đến La Minh đang có ý cướp giật mà ấn số để gọi: “Cha! Cha! Người đoán xem ai gọi đây?” giọng nói của Lý Duy Đức truyền đến từ góc phòng. Mọi người cười ầm lên, cậu cho cha mình là ai, nếu không nhận ra thì cũng quá đuối trí rồi!
Thành Hướng Bắc cũng cười, chân dài nhất nhảy qua, ngồi trên bàn ăn bánh trung thu. Ôi, sao lại khó ăn như vậy.
Ba ngày sau, kì quân sự chấm dứt.
Ngoại trừ hẹn hò nửa đêm hôm ấy, Thành Hướng Bắc chưa thấy qua Lộ Nam thêm lần nào nữa.
Bởi vì hắn là đội trưởng cho nên đặc biệt được huấn luyện viên kéo ra nói chuyện riêng, mãi cho đến khi bắt đầu duyệt binh mới được thả về. Mọi người đều chọc hắn được chăm sóc đặc biệt, thành hướng bắc chỉ cười khổ, những khổ sở như thế hắn không bao giờ muốn nếm thêm lần nào nữa.
Giống như khi đến đây, bọn họ lần lượt leo lên từng chiếc xe tải lớn, chỉ khác là không còn oán khí nữa, một đám cầm tay huấn luyện viên mãi không rời đi được. thành hướng bắc và huấn luyện viên đánh tay nhau hỏi thăm, không che giấu được khen ngợi trong mắt.
Các bạn, chào tạm biệt, hẹn gặp lại. Các huấn luyện viên xếp thành một hàng, chào cờ, chào tạm biệt bọn họ.
Cả đội hát vang, chào tạm biệt những người thầy yêu quý của mình.
Xe chạy ra khỏi cửa lớn, mọi người quay đầu nhìn lại mới phát hiện thì ra cửa viện cách sân tập có một tòa nhà thôi.
La Minh buồn bã kêu lên một tiếng: “Sớm biết cửa vào ở chỗ này, ông đây đã trốn từ lâu.”
Vài người nở nụ cười, ít nhiều xen lẫn những cảm xúc khác. Thành hướng bắc ngồi trên ghế nhìn trung tâm giáo dục quân sự cách mình ngày càng xa, tòa nhà ẩn giữa hai ngọn núi này hắn sẽ nhớ rất lâu.
Xe vẫn chạy, lên đường quốc lộ, vào đường vòng. Một cây đèn đường xuất hiện, hàng cây xảnh thẳng tắp đứng lặng yên hai bên, thứ làm cho ánh mắt mọi người sáng lên chính là nhà cao tầng. Nói cho cùng, bọn họ cũng từ xã hội nguyên thủy về với văn minh rồi? Vài người tham lam nhìn cảnh sắc bên ngoài, Lý Duy Đức thở dài một hơi: “Mẹ nó, lão tử sẽ tắm mười lần nước nóng!”
Mọi người cười vang.
Quay lại trường học, mọi người có chút chưa thích ứng.
Trải qua nửa tháng bế quan huấn luyện, đám ngu ngốc này giống như được bới ra từ đất vậy. Không trách Lý Duy Đức có nguyện vọng to lớn tắm nước nóng mười lần, bọn họ quả thật đã nửa tháng rồi chưa thực sự tắm rửa, nếu không muốn tính kiểu dội nước lạnh đến run người cũng là tắm.
Mọi người đem theo chăn nệm đi đên phòng ký túc xá của mình. Phòng ký túc xá đã sớm được phân công xong, dựa theo thông báo dưới tầng một đi tìm phòng mình là được. thành hướng bắc nâng chăn đệm của hắn lên, dẫn đầu đám bạn cùng lớp đi lên lầu, cảm ơn trời đất, là tầng ba. Biển số kí túc xá được đánh dấu là Phòng 307: Thành Hướng Bắc, Lý Duy Đức, La Minh, Lưu Phi.
“Anh em, vào đi!” Lý Duy Đức cười nói.
Đám người vào ký túc xá, trước tiên Thành Hướng Bắc ném hành lý xuống đất, dùng tay lột sạch vỏ chăn, vỏ gối.
“Lão đại, có phải cậu thích sạch sẽ không?” La Minh kêu lên.=
“Không.” Thành Hướng Bắc lắc đầu. Vốn là do chăn nệm mới phát khiến hắn không nằm được, chịu đựng nửa tháng cuối cùng cũng chấm dứt.
Mấy người lắc đầu, trước tiên bọn họ phải chém gϊếŧ phòng tắm cái đã. Thành hướng bắc ném vỏ chăn vỏ đệm mới tháo lên trên giường, đi ra khỏi cửa tìm Lộ Nam. Bọn họ cùng học một học viện, chắc chắn lộ nam cũng ở trong tòa nhà này.
Vừa tới lầu một thành hướng bắc thấy một chiếc xe tải ngừng lại, hắn tập trung chú ý, có mấy người giống như rất quen mặt, hình như là cùng một tiểu đội với lộ lam, không biết lộ nam có ngồi trên xe này không.
“Lộ Nam! Nhanh lên một chút!” bạn cừng lớp xuống trước tiên hô to. Lỗ tai Thành Hướng Bắc phút chốc vểnh lên, oa ha ha! Nam Nam đã trở về! Hắn hai bước biến thành ba bước chạy đến trước bãi cỏ, lộ nam thò ra một chân, đang định nhảy xuống.
Thành Hướng Bắc cười một cái lộ rõ hàm răng trắng tinh, nụ cười sáng lạnh làm chói mắt lộ nam.
“Lão Hổ? ” Lộ Nam cười.
“Ừ!Anh chờ em thật lâu!”
Lộ Nam nhảy xuống xe, Thành Hướng Bắc tự giác xách hành lý của cậu lên, vui vẻ theo Lộ Nam đi lên tầng.
“Nam Nam, em ở phòng 406, ở ngay tầng trên.” Thành Hướng Bắc không tốn chút sức lực nào khiêng hành lý lên tầng bốn. Phòng kí túc xá của lộ nam nằm trên phòng hắn, may mắn chính là chỉnh cách nhau một cái cầu thang.
“Đúng vậy sao? ” lộ nam gật đầu. Đặt mông ngồi ở ghế trên.”Em mệt quá. Lão Hổ, anh lột vỏ chăn em ra đi, tí nữa đưa đi giặt.”=
Thành Hướng Bắc gật đầu, động tác nhanh nhẹn. Người xung quanh nhịn không được kêu lên: “Lộ Nam, bạn học này là ai vậy? Sao có thể sai khiến như người hầu vậy?”
Thành Hướng Bắc cười với đối phương nói: “Từ nhỏ tôi đã chăm sóc cho Nam Nam rồi, thói quen thôi.”
Đối phương lập tức quẳng đến ánh mắt hâm mộ: “Thì ra là thanh mai trúc mã, thật không dễ dàng cho huynh đệ rồi.”
Thành Hướng Bắc nở nụ cười sảng khoái, trong tươi cười không ý thức được mang theo cưng chiều.
“Nam Nam, lột ra rồi, vừa lúc chúng ta đi lấy hành lý nào!” Thành Hướng Bắc nhét vỏ chăn vừa mới tháo ra vào trong túi, nói với Lộ Nam: “Thay quần áo ở nhà thôi, đồ màu xanh lục cũng không mặc được ra ngoài.”
Lộ Nam gật đầu, trong quân đội mặc quân trang là đúng ròi, nhưng đã về đến thành phố nếu còn mặc vậy sẽ thành kẻ ngu ngốc mất. Thấy cậu gật đàu, Thành Hướng Bắc nhấc túi lên dắt cậu đi ra ngoài.=
Đúng lúc này cửa kí túc xá mở ra, người nam sinh có làn da trắng nõn đứng trước cửa.
“Cho hỏi đây là phòng 406 sao?” nam sinh hỏi.
Lộ Nam gật đầu, nam sinh cười cười với cậu rồi đi thẳng vào. Phía sau y còn có hai người đàn ông vác theo đống hành lý, sau xác nhận được chỗ nằm của nam sinh liền trải giường chiếu, lau dọn bàn học. sắp xếp hành lý, tất cả điều tiến hành đâu vào đấy.
Mắt Thành Hướng Bắc và Lộ Nam chạm vào nhau, trong mắt còn mang theo nét cười. Hắn lắc đầu, kéo Lộ Nam ra khỏi cửa.
“Này, Tiểu Hổ, em cũng muốn được đối xử như vậy!” Lộ Nam cười hì hì nói.
“Thế nào? Muốn nào muốn anh đến khách sạn năm sao tìm người phục vụ như vậy ư? Còn muốn tìm theo vệ sĩ nữa không?”
“Như vậy sẽ gây sự chú ý.” Lộ Nam nổi cả da gà.
“Chúng ta chỉ là dân thường đúng không?” hắn bóp nhẹ lỗ tai Lộ Nam, trước mặt mọi người không thể dùng tay làm vài chuyện, thật là phiền muộn.
Hai người đi thẳng về phía trước, đến một tiểu khi gần trường đại học. Sau khi Thành cha tham quan ký túc xá Thành Hướng Bắc về, cảm thấy lo lắng sâu sắc với điều kiện sống của sinh viên bây giờ. Cho nên khi nhập học mới không đến trông nom thành hướng bắc, thì ra Thành cha đã cố ý sắp đặt cho con trai thứ một căn phòng thoải mái tiện nghi rồi.
Tính tự chủ của Thành gia rất mạnh, căn hộ thành hướng bắc mua là một căn nhà xu gần trường học, hai phòng ngủ, hai sảnh cũng không tính là lớn, thế nhưng nó nằm ở tầng một nên còn có một cái sân nhỏ. Trong sân nhỏ có một cây nho, trên lan can có hoa tường vi bò, thoạt nhìn vô cùng tươi mát, lịch sự và tao nhã.
Ưu điểm của căn hộ này là còn có một ga ra. Thành Hướng Đông nghe đến cái này liền đưa cho em trai một con xe. Là một chiếc SUV loại thường, bề ngoài, không gian, chức năng cũng đủ cho hắn và lộ nam dùng. Nhưng mà lúc này Thành Hướng Bắc cũng không có tâm tư lo lắng đến chiếc xe.
Vừa vào đến cửa Thành Hướng Bắc đã đẩy lộ nam vào tường.
“Ưm….” Lộ Nam không kịp kêu thành tiếng, đầu lưỡi nóng bỏng đã chui vào khoang ngực. Quần áo phong phanh không thể che lấp được độ nóng cơ thể hai người, Lộ Nam đưa tay ôm lấy cổ Thành Hướng Bắc, được người yêu cổ vũ, động tác của hắn ngày càng thêm cuồng dã.
“Bảo bối, bảo bối…” Hai người vừa hôn nhau vừa nghiêng ngả di chuyển đến phòng ngủ.
“Ưʍ.” Lộ Nam bị đè trên giường lớn, cảm nhận được sức nặng của Thành Hướng Bắc, cậu có cảm giác an tâm chưa từng có: “Lão Hổ…”
Thành Hướng Bắc ngẩng đầu cười, tiếp tục cúi đầu hôn.
“Sắc – lão hổ…” Lộ Nam thở phì, phối hợp nâng mông lên cho đối phương dễ dàng cởi được quần mình.
“Lão hổ… chỉ sắc với một mình em.” Thành Hướng Bắc lột sạch đồ của mình, nắng chiều rực rỡ chiếu lên thân hình hắn, dáng người cân xứng hoàn mỹ như Apollon. Lộ Nam nhìn hắn si mê, ngoắc ngoắc ngón tay ý chỉ Thành Hướng Bắc nằm xuống, nụ hôn nhỏ nhẹ đáy mắt thành kíp thuốc nổ không thể cứu chữa.
“Nam Nam, cho anh, cho anh.” Thời gian chờ đợi để tiến vào vô cùng lâu nhưng chuyện sẽ làm bị thương Lộ Nam hắn sẽ không bao giờ làm. Cậu cảm nhận được ngón tay hắn đang thăm dò trong thân thể mình, cậu chỉ còn cách thả lỏng cơ thể, đối phương vừa hôn môi kịch liệt
lại vừa cẩn thận khiến cậu an lòng.
“Vào đi… Aha… Em muốn anh….” Lộ Nam liếʍ liếʍ cái trán ướt đẫm mồ hôi của người yêu, phát ra âm thanh cổ vũ. Thành Hướng Bắc động thân một cái, từ từ tiến vào, vừa cố gắng động, vừa chăm chú nhìn sắc mặt người yêu: “Thoải mái… không?”
“Ừh” Lộ Nam nhíu mày, chờ đợi cảm giác khó chịu lúc ban đầu trôi qua.
“Bảo bối, bảo bối…” Thành Hướng Bắc hôn lên thân thể cậu, bàn tay di chuyển lên hạt đậu, Lộ Nam bị hắn dụ dỗ sung sướиɠ đến cong người: “Ha…Không được…Ưm…”
Thành Hướng Bắc chứng kiến Lộ Nam hoàn toàn chìm đắm trong mộng tưởng du͙© vọиɠ mới thả lỏng va chạm, hai người gắt gao dính chặt nhau, thở hổn hển, cùng rêи ɾỉ, cùng nhau lêи đỉиɦ thoải mái.
Tiểu biệt thắng tân hôn, càng đừng nói hai người vốn đang trong thời kì tân hôn.
Sau khi trải qua chuyện kia, Thành Hướng Bắc lưu luyến ôm Lộ Nam lăn qua lăn lại trên giường, lăn tới lăn lui. Cho đến Lộ Nam chịu không nổi cắn lên bả vai hắn mới lưu luyến thu tay lại.
“Cầm thú.” Hai chân mềm nhũn phải dựa vào Thành Hướng Bắc mới có thể đứng thẳng, Lộ Nam chửi thề một câu.
Hì hì, hì hì. Thành Hướng Bắc cười khúc khích, ân cần tắm rửa cho thân thể Lộ Nam. Chuyện kia không phải do nhất thời xúc động đâu, nghẹn lâu quả thật dễ xảy ra vấn đề. Các ngừi xem đi, bảo bối của hắn dễ chịu sảng khoái, da thịt tươi mới, môi đỏ như máu,…nhất là đôi mắt kia, trừng lên cũng có thể câu dẫn hồn phách đối phương.
Lộ Nam trợn trắng mắt, người này triệt để hết thuốc chữa rồi. Phải làm sao để nuôi động vật tốt? Chính là cho đối phương cả thực dục lẫn tính dục, thì quả nhiên là ngoan ngoãn phục tùng, nói gì nghe nây. Hiện tại hai người chính là như vậy, trước đây Thành Hướng Bắc không như này, nhưng từ khi hai người bắt đầu mối quan hệ, quả thực là cậu bị hắn chăm sóc thổi phồng trong lòng bàn tay. Tựa như một con cọp hấp tấp đi theo một con mèo nhỏ vậy, có thể nhìn được sao?
A, không đúng, không đúng, mình mới không phải là mèo. Stop!
Thành Hướng Bắc thấy Lộ Nam run rẩy cả người lập tức điều chỉnh nước ấm lên cao hơn, ân cần nói: “Nam Nam, em lạnh à?”
Lộ Nam lắc đầu, thành hướng bắc vẫn quyết định đẩy nhanh tốc độ, sau khi tắm rửa xong, bọc Lộ Nam trong khăn lông lớn rồi đưa ra ngoài: “Mặc quần áo nhanh lên, đừng để lạnh!”
Lộ Nam chậm rãi mặc quần áp tử tế, Thành Hướng Bắc dâng bánh kem lên đến bên miệng cậu sau đó mới đi thu dọn phòng ngủ, phòng tắm, rồi đến hai rương hành lý lớn của bọn họ.
Trời đã chạng vạng phải về rồi. Tối nay còn phải điểm danh, không thể vắng mặt được.
Lộ Nam cắm hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía trường học, Thành Hướng Bắc lại kéo hai rương hành lý đi sau cậu, cười híp mắt đi theo lộ nam.
Còn không giống một con hổ đi theo một con mèo…