Bữa cơm này thực sự là vừa buồn vừa vui.
Lộ Nam vẫn giữ phong cách từ thuở xa xưa – chỉ ăn không nói, con mắt cậu hướng đến chỗ nào thì đôi đũa của Thành Hướng Bắc vươn đến đó. Về phần người khác ăn thế nào, he he, chẳng liên quan đến chuyện của Lộ đại gia cả.
Bởi vì hôm nay sinh nhật Mạnh Thiên Trạch cho nên hắn ngồi ở vị trí chủ vị, bên trái là Lý Duy Đức, bên phải là Lưu Phi, Lộ Nam cũng ngồi gần đó, đáng tiếc cách một mặt bàn. Lần ăn uống trước Sở Liên phải chịu thiệt thòi, lần này chiếm đóng vị trí bên phải Thành Hướng Bắc, thường xuyên thăm hỏi ân cần. Thành Hướng Bắc đối với diễm phúc này chỉ áp dụng sách lược vừa câm vừa điếc, chuyên tâm hầu hạ Lộ Nam ăn uống.
Ăn uống xong, lại đến tổ yến được bưng lên. Cái chén thực sự nhỏ, Lộ Nam hút một hơi đã hết sạch, chậc, chẳng có cảm giác gì, Thành Hướng Bắc buồn cười, vội vàng dâng lên phần của mình.
“Sao em lại có tật xấu vậy chứ?” Khi còn bé Lộ Nam ăn các loại miến đều thích hút sợi, sau này ăn tổ yến cũng vẫn duy trì thói quen xấu này.
Lộ Nam làm một hơi hết luôn chén tổ yến của Thành Hướng Bắc, liếc xéo hắn: “Ai cần anh lo?”
Thành Hướng Bắc vội vàng cúi đầu.”Anh chỉ tiện mồm nói thôi.”
Hai người đang thì thầm với nhau, Sở Liên thấy vậy vội vàng đem phần tổ yến của mình đến trước mặt Thành Hướng Bắc: “Hướng bắc, cậu ăn của tớ đi!”
“Hả? ” Thành Hướng Bắc quay đầu, từ chối nói: “Cảm on, không cần đâu.”
“Tớ thấy cậu chưa ăn, món này rất dinh dưỡng.” Thái độ của Sở Liên rất kiên quyết.
Thành Hướng Bắc cười nói: “Con gái ăn cái này mới tốt.”
“Tớ bị dị ứng với thứ này, không nên lãng phí.” Sở Liên nhíu mày nói.
Thành Hướng Bắc còn muốn từ chối, chợt nghe Lưu Phi nói: “Oái? Ai không ăn thì cho tôi!” Thành Hướng Bắc vội vàng đem củ khoai nóng từ tay Sở Liên hất ra bên ngoài.
Lộ Nam nhìn hắn cầm lấy cái chén kia, hừ lạnh một tiếng.
“Thành Hướng Bắc, cậu có ý gì? ” Bên ngoài toilet, Thành Hướng Bắc bị Sở Liên ngăn lại.
“Cậu nói gì? Tôi không hiểu.” Thành Hướng Bắc nghĩ nói này quả thật không thích hợp để đúng, chỉ tay Sở Liên sang một chỗ yên tĩnh hơn. Nhà hàng này thiết kế rất thông minh, có nhiều phòng cùng nhiều chỗ ngôi, vị trí để nói chuyện cũng rất yên tĩnh, có hoa lá tươi xanh thấp thoáng, rất có phong cách. Đáng tiếc, hai người không có tâm tình nghiên cứu chúng.
“Vừa rồi cậu có ý gì?” Sở Liên hung hăng nói.
“Tôi làm sao chứ?” Thành Hướng Bắc giả ngu.
“Tổ yến tớ đưa cho cậu, cậu sao lại chuyển cho người khác?” Từ sau khi nhất kiến chung tình ở sân bóng, càng về sau nhỏ càng bị người trong lòng coi thường, cho đến hiện tại lòng quan tâm bị vô tình cho đi, người luôn được yêu chiều trong lòng bàn tay như Sở Liên không đè nén được tức giận trong lòng, lớn tiếng chất vấn Thành Hướng Bắc.
“Chuyện kia…” Thành Hướng Bắc gãi gãi đầu.”Cậu không thích ăn, đúng lúc A Phi thích ăn, nên tôi thuận tay đưa cho cậu ta có gì sai?”
“Cậu…” Mặt Sở Liên đỏ lên, thốt ra: “Cậu có biết tớ thích cậu không?”
Mặt Thành Hướng Bắc hơi biến sắc, làm sao hắn không nhìn ra Sở Liên có ý với mình chứ? Thế nhưng, nếu đối phương không tự mình biểu lộ thì hắn sẽ giả vờ như không biết. Hơn nữa, hắn đã có Lộ Nam, cho dù kẻ nào cũng không thể lấy được tình yêu ở chỗ hắn đâu. Hắn ho nhẹ một cái, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”
“Cô ta là ai?” Sở Liên khϊếp sợ.
“Tôi nghĩ, chuyện này có liên quan đến cậu sao?”
“Cô ta tốt hơn tớ sao? Xinh đẹp hơn tớ?” Sở Liên tiếp tục chất vấn.
“Xin lỗi, đây là chuyện riêng của tôi!”
“Nhưng tôi thích cậu!” Sở Liên túm lấy cánh tay Thành Hướng Bắc.
Thành Hướng Bắc gỡ tay Sở Liên ra, không ngờ đối phương nắm chặt đến mức tay trắng bệch, không dễ dàng thả ra: “Bạn học Sở, buông tay!”
“Tớ không buông! Vì sao cậu lại không thích tớ?!” Sở Liên thấy đối phương quả thật đang từ chối mình, mắt không ngừng rơi nước: “Thành Hướng Bắc! Cậu nói đi!”
“Xin lỗi. ” Thành Hướng Bắc lạnh nạt nói, mạnh mẽ gỡ tay Sở Liên ra.
“Thành Hướng Bắc, cậu sẽ phải hối hận!” Sở Liên nhìn đối phương dứt khoát rời đi, lệ rơi đầy mặt mà kêu lên: “Cậu nhất định phải hối hận!”
Đi đến góc, phát hiện Lộ Nam đang đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, khí thế dâng trào của Thành Hướng Bắc bỗng chốc tụt xuống: “Nam Nam…”
“Hừ!” Lộ Nam trừng mắt liếc hắn, đi trước ra ngoài.
“Nam Nam… ” Lặng lẽ cầm lấy tay Lộ Nam.
Lộ Nam lách qua, nói với hắn một câu: “Nhìn hậu quả do đào hoa của anh gây ra đi!”
“Có trời đất chứng giám, từ trước đến nay anh chưa từng trêu chọc đến cô ta bao giờ!” Thành Hướng Bắc thề thốt lấy lòng Lộ Nam: “Nếu không, em đánh anh đi!”
Lộ Nam lườm hắn một cái.”Tôi đánh anh làm gì? Tôi còn ngại đánh đau tay cơ!”
Thành Hướng Bắc nắm lấy tay Lộ Nam giơ lên, chân chó nói: “Anh giúp em thổi nhé, sẽ hết đau ngay!”
“Stop! ” Lộ Nam bị hắn làm cho phát cười, nói: “Hừ, thấy anh kiên quyết chống lại cám dỗ, tôi tha cho anh lần này!”
“Đa tạ đại nhân ân điển!” Thành Hướng Bắc nói xong, kéo tay Lộ đại nhân không thả.
“Nhiều ngươi như vậy! Chú ý một chút đi!” Hai người nắm tay nhau, đi dọc lối để về: “Á, con cọp, hai ta cứ về mà không chào tạm biệt có sao không?”
“Không sao đâu, dù sao cũng không phải chúng ta thanh toán.” Thành Hướng Bắc nhín vai, trong kia có con sói tên Mạnh Thiên Trạch, vừa rồi hắn đần độn với đưa Lộ Nam vào: “Chúng ta trải qua thế giới hai người không tốt à?”
“À ừm.” Lộ Nam gật đầu, hưởng thụ làn gió nhẹ phả vào mặt, Thành Hướng Bắc hí mắt thấy dáng vẻ của cậu, ngực ngứa ngáy: “Nam Nam…”
“Hửm?” Lộ Nam không để ý đã bị hắn kéo đến dưới cây cổ thụ trong công viên: “Ưm…”
“Cho anh một chút thôi!” Làm nũng.
“Vô lại! Đây là bên ngoài.”
Hai người vui vẻ cười đùa đuổi chạy rất lâu, cho đến khi Lộ Nam nhượng lui mới lái xe về trường.
“Nam Nam, đêm nay theo anh về nhà mới tốt, dù sao ngày nghỉ cũng không ai trong nom nữa.” Vừa vào cổng trường, Thành Hướng Bắc đã đuổi theo Lộ Nam lấy lòng.
Lộ Nam lắc đầu: “Về nhà với anh thì sao mai em dậy được?”
“Anh đảm bảo không đυ.ng đến em.” Lừa hứa cũng thật nhỏ.
“Đã đến kí túc rồi còn muốn đi ra?” Đá cho hắn một cái: “Em không muốn động.”
“Có muốn anh cõng em không?” Chớp mắt, cười đen tối.
“Hứ, đây là trường học đó.” Mặt Lộ Nam ửng hồng, vẻ mặt như đang nghĩ đến gì đó.
“Kỳ thực anh thích… ” kéo dài thanh âm, giả vờ thần bí. Lộ Nam kỳ quái, hỏi: “Thích gì?”
“Thích được em “cưỡi”…..” thánh hướng bắc tiến đến bên tai Lộ Nam nói nhỏ, cười đến xấu xa.
Mặt Lộ Nam đỏ bừng, gió chân đá: “Con cọp khốn khϊếp!” nói cũng không thèm chú ý đến nơi chốn, giám nơi hoang vắng đùa giỡn trai nhà lành!
“He he!” thành hướng băc cười hì hì chạy đi.
“Ối! Người nào đi đường không mang mắt thế!” Một tiếng mắng chửi tức giận truyền đến, Thành Hướng Bắc bỗng nhiên dừng chân, hắn đang nghĩ giọng mắng này thật vô cùng quen thuộc, đang định ngẫm ký thì nghe Lộ Nam kêu lên sợ hãi: “Vân Thiều?!”
“Lộ Nam!” người nọ như đầu tàu hỏa lao nhanh vào lòng Lộ Nam, còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Lộ Nam, tớ chờ cậu thật lâu…huhuhu….”
Hai người mang theo Trầm Vân Thiều trở về nhà.
“Đến đây, uống nước đã.” Giờ đã là cuối xuân đầu hè, vậy mà mặt Trầm Vân Thiều vẫn còn lạnh, Lộ Nam lo lắng xoa xoa trán y, hỏi: “Cậu chờ ở ngoài bao lâu rồi?”
“Không biết, tớ cứ chờ cậu thôi.” Hai tay Trầm Vân Thiều cầm lấy ly nước nóng, lại nhận khăn nóng Thành Hướng Bắc mang đến để lau mặt. Lộ Nam nói với y: “Nhanh đi tắm nước ấm, đừng để bị lạnh.”
“Tớ không đi. ” Trầm Vân Thiều không biết xấu hổ ôm chầm lấy cậu, y như một con lười vậy.
“Đừng bướng bỉnh nữa, nhanh đi tắm đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh thật đấy.” Lộ Nam khuyên nhủ.
“Hừ! Cảm lạnh thì sợ gì? Tớ chết cũng không ai quan tâm cả!”
“Cậu nói cái gì đó!” Lộ Nam xoa đầu y, dỗ dành nói: “Đừng nói chết, cậu bị bệnh tớ sẽ rất đau lòng! Nhanh đi tắm, tớ đi lấy quần áo cho cậu thay!”
Trầm Vân Thiều không tình nguyện đứng lên.”Chỉ có cậu đối tốt với tớ.”
Trầm Vân Thiều vào phòng tắm, Thành Hướng Bắc lẽo đẽo đi sau Lộ Nam, ấm ức nói: “Nam na, sao lại nói y bị thương em sẽ đau lòng chứ?”
Lộ Nam tức giận trừng mắt liếc hắn.”Anh không thấy tâm trạng y đang không tốt à.”
“Dỗ người ta cũng không cần như vậy mà!” Thành Lão Hổ rất bi phẫn: “Em nói đi Trầm Vân Thiều cũng rảnh rỗi, chạy từ một nơi xa xôi như vậy đến đây làm gì?”.
Lộ Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là có liên quan đến thầy Trầm rồi!”
Vừa rồi Lộ Nam chỉ mải nghe Trầm Vân Thiều xả giận, cũng chưa nghe y nói chuyện gì khác, có điều mỗi lần vân thiều buồn bực đều không thoát liên quan đến anh trai y. Lại nói tiếp, vân thiều đến thăm vô cùng đột ngột, có điều Lộ Nam vẫn vô cùng vui vẻ. Một đôi bạn thân hơn nửa năm rồi chưa gặp, nghỉ đông muốn gặp tí thì Trầm Vân Thiều phải đi thăm bà nội, hai người bất đắc dĩ tách nhau ra. Hơn nữa, ngày mồng một tháng năm sắp tới gần, không chừng y sẽ ở lại đây vài ngày, nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt Lộ Nam lại càng tươi tắn: “Con cọp, đêm nay anh đến phong ngủ nhỏ ngủ nha! Em với vân thiều ngủ ở phòng lớn!”
Bi phẫn! Ai oán!
Thành Hướng Bắc nắm chặt tay nhìn Lộ Nam và Trầm Vân Thiều tay trong tay tiến vào phong ngủ lớn. Nói thẳng ra, nếu không phải sợ Lộ Nam tức giận, hắn đúng thật có thể quật ngã người bên cạnh cậu! Không phải hắn không biết lộ bam và Trầm Vân Thiều có quen hệ tốt đẹp, cũng có thể hiểu rõ hai người đó có tính hướng giống nhau, ném lên giường cũng không xảy ra sóng lớn gì. Thế nhưng, hắn ghen tỵ! Hắn trừng mắt nhìn người yêu và một nam sinh khác ngủ chung giường, chứ đừng nói Trầm Vân Thiều vẫn luôn ôm ấp Lộ Nam, nếu hắn không để ý thì hắn còn là đàn ông sao?
“Thầy Trầm, thầy đang giở trò quỷ gì vậy?!” Sau khi xác định Trầm Vân Thiều và Lộ Nam đã ngủ rồi, Thành Hướng Bắc mới lén lút gọi điện thoại.
“Hửm? Hướng bắc, cực cưng ở chỗ cậu à?” Trầm Vân Chiêu nghe xong vẫn điềm tĩnh, có lẽ thầy ta biết được Trầm Vân Thiều sẽ đi tìm Lộ Nam.
“Đêm nay vừa đến, chừng nào thì thày đến đón người?”
“Cục cưng còn đang nổi nóng, sáng mai tôi mới đến.” Trầm Vân Chiêu bình tĩnh nói.
“Cũng đừng trách
tôi không nhắc nhở thầy, cục cưng nhà thầy đang ngủ cùng Lộ Nam nhà tôi trên một
ngươi, nhà ngươi cục cưng cùng ta gia Lộ Nam hiện tại ngủ ở trên một cái giường.”
“Cậu nói cái gì?! Quý ông làm bộ bình tĩnh nháy mắt phun tào: “Sao cậu có thể để người khác ngủ bên cục cưng của tôi!”
Thành Hướng Bắc cắn răng.”Người khác mà thầy nói chính là bảo bối của tôi đó!”
“Đây không phải là trọng điểm! Cậu nhanh chóng đem hai người đó cách xa cho tôi!” Ngàn dặm xa xôi vẫn muốn giữ vững chủ quyền!
“Ơ, thầy ngày mai mới đến, cục cưng nhà thầy nguyện ý ngủ với ai tôi làm sao quản được!” Ông đây cũng rất khó chịu đó!
“Cậu coi chừng người của mình đi, sáng mai tôi sẽ đến!”
“Tôi xin nhắc nhở, chuyến bay sớm nhất đêm mai mới có.”
“Bố tôi cũng phải bay đến!”