Kỳ thi giữa kỳ sắp đến gần, trong trường ngập tràn không khí học tập thi cử.
Mỗi người trong kí túc xá của Lộ Nam và Thành Hướng Bắc đều thay phiên nhau giành chỗ, vài người nhét chung một bàn học.
“Lại nói tiếp, Lộ Nam đã thành thành viên thứ năm của phòng ký túc chúng ta rồi.” Trong giờ học, Lý Duy Đức trêu ghẹo
“Có thể nói như vậy!” La Minh gật đầu: “Đức Tử, cậu đổi chỗ cho Lộ Nam đi, đỡ phải khiến lão đại và Lộ Nam nhớ nhung nhau.”
“Đệch mẹ! Tôi biết là cậu không vừa mắt với tôi mà! ” Lý Duy Đức xù lông.
Lưu Phi ngồi cười một bên, gần đây cậu ta đi dạy về, nụ cười càng trở nên rạng rỡ, Lộ Nam và Thành Hướng Bắc thấy cậu ta thay đổi cũng vui vẻ thay.
“Oái? Có tin nhắn? ” điện thoại di động ở trong túi quần rung rung, Lộ Nam móc ra vừa nhìn.”Kỳ quái, Vu Mộ Phong nhắn tới.”
[ Lộ Nam, bên cậu còn chỗ không? Tớ không còn chỗ tự học]
Lộ Nam đem tin nhắn cho Thành Hướng Bắc xem: “Anh nói với y chuyện trong nhà à?”
Thành Hướng Bắc lắc đầu.”Anh có rảnh rỗi sinh nông nổi đâu, nói với y làm gì! Hơn nữa, cha anh quản rất nghiêm mấy chuyện này, em không thấy người mượn xe đều là chú Lý đứng ra à?”
“Vậy y làm sao tìm được em?”
Thành Hướng Bắc nhún vai.
“Gọi y đến?” Bên trái Lộ Nam còn một chỗ, để áo khoác và túi sách của bọn họ.
“Tùy ý thôi.” Thành Hướng Bắc rót một cốc nước cho Lộ Nam uống, Vu Mộ Phong làm gì hắn chẳng thèm để bụng.
Lộ Nam gửi tin nhắn cho Vu Mộ Phong, quay lại nói: “Lão Hổ, cha anh và cha y thì ai lớn hơn?”
Thành Hướng Bắc dừng động tác rót nước, khóe miệng nhếch lên.
Sau đó, Vu Mộ Phong bắt đầu theo bọn họ đến phòng tự học.
Lộ Nam nghĩ, nếu đã là bạn cùng phòng thì có quan hệ chút cũng không tồi.
Nhưng vấn đề là, Vu Mộ Phong hiển nhiên không cùng một đẳng cấp với bọn họ, cho dù ngồi chung một chỗ vẫn có cảm giác khác biệt rất lớn. Ví như uống nước, tất cả mọi người đều mang một bình giữ nhiệt, không quan tâm là cà phê hay nước sôi, uống ừng ực rất sáng khoái. Nhưng Vu Mộ Phong lại khác, y phải uống nước khoáng Pháp, mỗi lần một chai, uống không hết cũng vứt. Lại như ăn, giờ tự học kết thúc lúc 9h30 tối, uống nhiều nước rồi bụng cũng đói, mọi người ùa ra ngoài ăn khuya, không quan tâm mặt tiền nhà hàng thế nào, có vệ sinh hay không, ăn đến khí thế ngất trời, ăn đến hạnh phúc. Nhưng Vu Mộ Phong lại tràn ngập mẫu thuẫn với loại ăn uống này, vẫn miễn cưỡng ngồi ăn cùng mọi người nhưng chỉ phe phẩy đua cho xong việc.
Thời gian dài, các đồng chí có ý kiến.
“Lộ Nam, bạn học Vu chung ký túc với cậu thật đúng là đại thiếu gia!” Lý Duy Đức nói móc.
“Y làm sao vậy? ” Lộ Nam hiếu kỳ nói, cơ bản là cậu không quan tâm Vu Mộ Phong làm gì cả ngày.
“Hừ, Lộ Nam, có phải cậu diễn không, không thấy Vu Mộ Phong cả ngày chạy theo lão đại hỏi bài à!” La Minh ở một bên nói.
“Ai? Những vấn đề y hỏi tôi giải quyết được.” Mấy con số thôi mà, rất đơn giản.
Hai người Lý La liếc nhau, nói Lộ Nam thiếu dây thần kinh cậu còn không nhận, rõ ràng là Vu Mộ Phong kì quái, cùng một khoa với Lộ Nam, có chuyện gì phải hỏi Lộ Nam chứ sao lại hỏi Thành Hướng Bắc! May mà toàn bộ thời gian lão đại đều ở bên Lộ Nam, muốn hỏi vấn đề gì cũng phải diễn ra trước mặt Lộ Nam. Có điều Lộ Nam bình thường mơ mơ màng màng nhưng học thì rất đỉnh, mỗi lần Vu Mộ Phong ra tay với lão đạo đều được Lộ Nam giải quyết toàn bộ.
Cho nên, đây có phải là người ngốc có phúc ngốc không?
“Dù sao tớ cũng không thích y.” Lưu Phi ngồi một bên phụ họa, điều kiện nhà cậu ta không tốt, tuy rằng đã cố gắng giấu diếm nhưng không thể khiến người ta không biết được. Cho nên bình thường cậu ta ăn mặc rất tiết kiệm, anh em ký túc xa đều rất thông cảm, ăn uống đều dựa vào năng lực chi tiêu của cậu ta cả, dù là ăn vặt hay ăn khuya đều thế. Nhưng Vu Mộ Phong với cậu ta thực sự không cùng một thế giới, phong cách y bày ra khiến Lưu Phi hết sức khó chịu.
Mấy người đang nói chuyện thì Thành Hướng Bắc quay lại, phía sau còn có Vu Mộ Phong.
“Lão Hổ, anh đi wc lâu vậy? ” Lộ Nam đấm hắn một cái.
Thành Hướng Bắc cười cười, không nói nhiều.
Thi xong, có thể về nhà.
Sinh viên đồng loạt đặt vé xe của trường, Thành Hướng Bắc và Lộ Nam lại không đặt.
Ngay khi bắt đầu công tác thống kê, Lộ Nam kích động lôi kéo Thành Hướng Bắc đến ghi tên, có điều sau khi được hắn tận tình khuyên bảo một phen, cuối cùng cũng đồng ý đi máy bay về nhà với hắn.
“Nói cho anh biết đi tàu hỏa về nhà nhiều cái lợi mà!” Trên máy bay, Lộ Nam không nhịn được oán giận.
“Nam Nam, từ nhỏ đến lớn khi đi chơi em ngồi xe lửa mấy lần nào?” Thành Hướng Bắc giúp cậu đắp chăn, xoa đầu cậu: “Xuân vận * tàu hỏa rất đông, không phải em nên đem cơ hội này trao cho người cần nó hơn sao?”
Chú thích: xuân vận: mùa di chuyển để về quê ăn tết, bên mình còn đông như vậy, huống chi Trung Quốc hơn tỷ dân.“Em không thể trải nghiệm xuân vận được sao! Mẹ em biết anh mua vé máy bay nhất định về sẽ nói em!”
“Em nói anh cứ lôi em lên máy bay, dì có thể nói sao được nào?” Thành Hướng Bắc xoa bóp tay cậu: “Dù sao mỗi lần hai ta ở cùng một chỗ, mẹ em có so đo gì nữa đâu.”
“Chỉ mong vậy, lại nói tiếp chúng ta rất thoải mái, không biết A Phi bây giờ đang ở đâu nhỉ.” Lộ Nam than thở, Lý Duy Đức là người địa phương, đã mang túi nhỏ chạy rồi. La Minh là người thành phố, về cùng đồng hương, chỉ còn Lưu Phi đường về nhà xa xôi, nghe cậu ta nói phải ngồi tàu hỏa sang ô tô, ô tô đi vài vòng, vài vòng nữa phải đi bộ nửa giờ mới có thể về đến nhà.
“Thế nào? Hay là anh đưa vé máy bay tặng người khác, chúng ta cùng đi bộ?” Thành Hướng Bắc trêu ghẹo.
“Anh nói em lo lắng cho cậu ta là lắm chuyện à?” Lộ Nam nhíu mày.
Thành Hướng Bắc cười nói: “Nam Nam, gia đình nhà Lưu Phi rất khó khăn, nhưng chuyện này không chỉ dựa vào em mới cải thiện được, chính phủ, xã hội, cá nhân đều cố gắng phát triển theo hướng mới. Em ấy, cứ quan tâm đến cuộc sống gia đình mình là ổn rồi.”
” Chỉ là em bất an thôi” Lộ Nam dựa đầu trên vai hắn.
“Thương cảm quá mức cũng không nên.” Thành Hướng Bắc điều chỉnh góc cho cậu, khiến cậu yên ổn: “Thành thị mỗi năm đều xuất một khoản tiền lớn làm từ thiện, em phải tin tưởng năng lực tập đoàn chứ.
“Như vậy à… ” Lộ Nam lẩm bẩm một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Để bay về nhà cũng mất hai tiếng.
Hai người ra đến đại ảnh, ngoài có ô tô đón còn mẹ Thành bất ngờ xuất hiện.
“Sao mẹ lại đến đây? ” Thành Hướng Bắc tiến lên ôm lấy mẹ mình.
“Mẹ nhớ con quá, chờ ở nhà cũng không yên, nên cùng Tiểu Trương ra đón luôn.” Nói xong còn chỉ chỉ lái xe đứng một bên.”
“Chú Lý đâu? ” Thành Hướng Bắc bỏ hành lý lên xe, kéo Lộ Nam ngồi cùng.
“Chú Lý đưa cha con đi công tác, không biết bao lâu mới về.” Mẹ Thành nhìn con trai, càng nhìn càng vui vẻ. Thành Hướng Bắc bị mẹ nhìn đến da đầu tê rần: “Mẹ, kiềm chế một chút được không, con rất khỏe, không thiếu tay cũng không thiếu chân.”
“Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ *! Sắp sang năm mới rồi, ít nói điềm xấu đi!
Chú thích: trẻ nhỏ thường không kiêng dè lời nói.“Dạ dạ dạ, mẫu thân đại nhân giáo huấn đúng rồi! ” Thành Hướng Bắc vội vàng thở dài nhận sai, Lộ Nam ở một bên nhếch miệng cười.
Mẹ Thành thấy Lộ Nam cười thì rất hài lòng, nói: “Nam Nam, đã quen với cuộc sống ở đó chưa? Hổ Tử có bắt nạt con không?”
“Không có, Lão Hổ đối xử với con rất tốt. ” Lộ Nam cười tủm tỉm nói.
“Nó dám đối xử với con không tốt!” Mẹ Thành nói:
“Nếu Hổ Tử không chu toàn với con thì cứ nói gì, dì đánh nó cho!”
Thành Hướng Bắc bụm mặt rêи ɾỉ.”Mẹ…”
Xe chạy nhanh như bay, rốt cuộc chạng vạng cũng đến Thành gia, mẹ Lộ và bà nội Lộ đã đợi ở cửa.
“Bà nội!” Lộ Nam nhảy xuống xe, ôm chặt lấy bà nội.
“Mẹ!” Lại ôm chặt mẹ.
“Nam Nam về rồi, bà chờ con từ trưa!” Bà nội Lộ cười híp mắt kéo tay cháu trai, nhìn ngang nhìn dọc. Mẹ Lộ xoa xoa con trai, cười nói: “Về là tốt rồi, phiền phức Hổ Tử không?”
“Có thể nói chuyện của Nam Nam cũng là chuyện của con ạ!” Thành Hướng Bắc vỗ ngực.
Mẹ Thành cũng cười nói: “Hai đứa từ nhỏ đã ở bên nhau, phân cậu với tớ làm gì!”
Mẹ Lộ gật đầu đồng ý, dẫn Lộ Nam về nhà.
“Để Tiểu Trương đưa mấy người về! Còn có hành lý Nam Nam nữa mà!” mẹ Thành gấp gáp ngăn cản.
“Hành lý để Lão Hổ thu dọn!” Lộ Nam phất tay nói: “Trong nhà cái gì cũng có.”
Thành Hướng Bắc cười hì hì gật đầu, len lén ra dấu hiệu, Lộ Nam đỏ mặt, đỡ bà nội đi.
Ngày nghỉ rất rảnh rổi để đi chơi.
Ngoài làm việc nhà, hay đọc sách, hoặc ra ngoài với bạn bè.
“Hổ Tử, cậu ngày càng thoải mái nhỉ.” Thành Hướng Đông trêu chọc qua video.
“Mới học năm nhất đại học để cho em vui vẻ vài ngày có được không?” Thành Hướng Bắc ngồi trên ghế, cầm một cốc nước hoa quả uống một hơi. Sau giờ ngọ, ánh mắt mặt trời rực rỡ, cả nhà sáng trưng.
“Cũng không phải không được, có điều cậu không định nghỉ hè đi du học à?”
“Du học? Đi với Nam Nam? Mắt Thành Hướng Bắc sáng lên.
Thành Hướng Đông lắc đầu bật cười.”Cậu với nó không tách ra được một ngày à? Đừng có dính quá, bất lợi cho phát triển tình cảm.”
“Anh thì biết gì chứ!” Thành Hướng Bắc bĩu môi.”Anh, đừng quên kinh nghiệm tình cảm yêu đương của anh còn không bằng em đâu!”
“Anh đây kinh nghiệm xã hội phong phú là đủ rồi.” Thành Hướng Đông cười.
Thành Hướng Bắc cười khanh khách, đang muốn mở miệng phản bác thì Lộ Nam đẩy cửa bước vào: “Lão Hổ, anh đang làm gì thế?”
“Không, không có gì… ” vội vàng che màn hình.
“Ôi? Đông ca!” Lộ Nam tinh mắt, vẫy vẫy tay với người đàn ông trong màn hình: “Anh đang nói chuyện với Đông ca à? Ngồi sang một bên, em nói chuyện với Đông ca một chút!” Nói xong, đẩy Thành Hướng Bắc sang một bên.
“Nam Nam, nói chuyện với anh anh có gì vui chứ!” Thành Hướng Bắc kháng nghị, người đàn ông trong màn hình nhếch miệng cười đắc ý, Lộ Nam không thèm chú ý đến hắn, đeo tai nghe vào: “Đông ca, gần đây anh có khỏe không?”
“Nam Nam… ” Thành Hướng Bắc ai oán đem trái cây đến trước mặt Lộ Nam: “Anh vừa mang từ bếp lên, đều là món em thích ăn, không nước sốt sa lát, còn thềm đường trắng.”
Lộ Nam ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xiên một miếng táo bỏ vào miệng, mùi vị không tệ, giơ tay làm dấu với Thành Hướng Bắc. Mặt Thành Hướng Bắc như nở hoa, muốn sự chú ý của cậu đặt lên người mình, kết quả không như mong muốn, Lộ Nam vừa ăn hoa quả vừa luôn miệng nói chuyện phiếm với Thành Hướng Đông.
Thành Hướng Bắc buồn bực đứng mộ bên Lộ Nam nhìn hai người nói chuyện vui vẻ bùng bừng.
Mẹ nó, lần sau nhất định tháo cáp mạng ra trước!