Cuộc đời có lắm chuyện éo le không ai ngờ, nhưng đến mức bỏ nhà bỏ chồng đi bụi sau đêm tân hôn như Lọ Lem thì chắc như mò kim đáy bể. Chuyện cũng chẳng có gì khi sau bao nhiêu sự đớn đau hành hạ, nhục nhã mà mẹ kế và mấy em khác mẹ ban cho thì sự nhiệm màu đã đến với cô – cô được đi dự dạ hội, có váy đầm xinh, được Hoàng tử để ý, chàng tìm đến cô... Sau tất cả người mà theo tất cả đánh giá là tốt và cam chịu như cô luôn được phép thuật giúp đỡ, thay vì ngồi nhặt thóc, ngồi tự may váy, tự tìm cách đến chỗ dạ hội. Nhưng cái gì nó cũng có điểm dừng. Tiên có thể giúp cô cho chim bay đến nhặt thóc, cho bí ngô hóa cỗ xe ngựa xa hoa, cho cô bộ váy dạ hội và đôi giày thủy tinh. Tiên có thể biến hóa mọi thứ, bẻ cong logic, phi thực tế hóa, xuất quỷ nhập thần giúp cô, nhưng vấn đề uốn thẳng lại giới tính cho Hoàng tử thì người chịu thua...
Đêm tân hôn, Hoàng tử và cô chung một căn phòng, chàng ta chính thức hóa chị chị em em giành váy với cô rồi lăn ra ngủ khò, trong mộng còn gọi tên Flynn Rider, do là con Công tước, dù không có miếng cũng có tiếng nên cô biết người đó là con rể Vua nước láng giềng, là chồng của Công chúa Rapunzel. Lúc ấy cô tự ngầm thấy an ủi cho nàng Công chúa Rapunzel, ngủ hàng đêm với chồng mà không biết là chị chị em em với nhau.
Thế rồi cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô không đợi phép màu nào cứu rỗi, cô đã gói hành lý quần áo tiền bạc tư trang mà nhà Vua cho cô đám cưới, với phân nửa tiền cưới, ăn chia đều năm mươi năm mươi rồi bỏ đi ngay trong đêm. Đến lúc sáng khi Hoàng tử tỉnh dậy thấy người đã mất, thư lại để cạnh liền đọc. Lọ Lem viết ngắn gọn hàm xúc: Nếu thật sự yêu thì đừng để người ta trong bóng tối.
Hoàng tử Charming mỉm cười, chàng hiểu ý tứ Lọ Lem viết, nhưng không phải câu chuyện tình yêu nào cũng nói được với thiên hạ. Chàng không cho người đuổi theo Lọ Lem, chàng tuyên bố với bên ngoài đêm qua Lọ Lem bệnh và chết ngay trong đêm, đã mang chôn cất, cấm không ai được nhắc về. Thế là ở vương quốc ấy người ta chẳng còn biết đến nàng Lọ Lem với cái tên Cinderella khai sinh của mình.
Lại kể về Lọ Lem. Cô sau những ngày tháng rong rủi trên lưng ngựa, đi qua bao vùng đất mây mưa, khô cằn, băng giá, hiểm trở, hoang vu, cô cuối cùng đi đến nước An Nam (là Việt Nam xưa đó bà con). Cô định trong lòng như những năm trước sẽ ở lại chơi chơi vài hôm nước An Nam rồi lại đi tiếp hành trình, sống đời sống phượt thủ không thua Đường Tăng, nhưng tiếc thay Lọ Lem tính đâu bằng tác giả tính.
Ở lại An Nam được tầm hai ngày, với hào quang nữ chính và độ buff cực mạnh, trong hai ngày Lọ Lem liền học rành tiếng An Nam như tiếng mẹ đẻ, và cũng như đã nói trên hào quang nữ chính sức mạnh vô biên nên cũng chẳng ai thèm quan tâm lắm sao mắt cô lại xanh biển, tóc cô lại vàng, mũi cô lại cao thẳng tấp, da cô lại trắng gần bằng Bạch Tuyết (chắc xài OMO).
Một hôm Lọ Lem rảnh rỗi lại cưỡi ngựa đi quanh một làng nọ chơi thì thật bất ngờ chơi ngu ngựa cô không biết bị gì mất khống chế lao vào một sạp hàng nước của một bà lão An Nam tóc bạc phơ, da chấm đòi mòi. Đến khi cô cho ngựa chịu yên lại được thì sạp hàng của bà lão đã nát sương sương.
Lọ Lem đứng đối diện bà lão tay giữ ngựa, cúi đầu xin lỗi, cô mở lời, "Bà ơi! Là lỗi do cháu không chịu giữ ngựa cẩn thận khiến nó phá đồ của bà. Để cháu đền tiền cho bà nhé!".
Bà lão xua tay, "Không sao, không sao. Lão già rồi, không cần tiền bạc gì đâu. Con cất đi con gái".
"Nhưng mà...", Lọ Lem thấy ngại khi bà lão từ chối tiền.
"Nhưng mà cho ta con ngựa để ta đi phượt với ông hàng xóm thì ta lấy".
"Hả?", Lọ Lem ngơ người.
"Cho ta con ngựa, ta cho căn nhà và cả sạp hàng", bà lão thương lượng.
Lọ Lem thầm nghĩ sạp hàng đã nát cô lấy về chẳng phải tốn thêm công sửa lại sao, trao đổi vậy có lời không, có healthy không, có balance không.
Trong thời gian Lọ Lem còn nghĩ thì với tính cách tự giác vốn có của những con người mang dòng máu Lạc Hồng, bà lão tự giác không để Lọ Lem nói chi mất sức liền phóng thẳng lên ngựa, giữ chặt dây cương. Bà nói, "Con gái, lão chịu thiệt lấy ngựa, con cứ đi thẳng từ gốc cây kia hoài thấy căn nhà to sương sương cạnh bụi tre thì là nhà ta. Con cứ dùng thoải mái. Lõa đi phượt đây. Hẹn không ngày tái ngộ, tạm biệt!". Nói rồi bà lão phóng đi với vận tốc ánh sáng, bỏ lại sau lưng khói bụi mù mịt.
Lọ Lem sốc nặng mười giây. Sau đó với năng lượng nữ chính, cô đã về nhà bà lão sống, để rồi từ đó từ phượt thủ chuyên nghiệp cô trở thành seller girl chuyên nghiệp. Bán tầm một tháng mấy với hào quang nữ chính, cô nhanh chóng có một lu kim cương trong nhà. Do vốn thích cơm canh đạm bạc theo kiểu người An Nam nên cô chỉ để kim cương chơi ô ăn quan, cò chẹp với trẻ con trong làng chứ sử dụng gì tầm đó.
Đến một ngày, khi trời đã xế bóng, Lọ Lem dọn hàng đi về, đi ngang một cái cây không biết tên cô liền ngửi thấy mùi hương rất thơm phảng phất trong gió, cô hiếu kỳ liền lôi bách khoa toàn thư các thực vật lạ trong cổ tích ra xem và biết nó là cây thị. Mà lạ lùng ghê có một trái vậy bẻ rồi ai ăn ai nhịn. Xong lại nhớ là mình ở có một mình nên cô bẻ về cũng chỉ một mình ăn xem ra cũng không ảnh hưởng lắm. Thế là cô quyết định bẻ quả.
Lọ Lem dùng tay mở rộng miệng vỏ hứng dưới quả thị màu vàng ươm, nở nụ cười thân thiện, dịu dàng tâm tình với quả thị, "Em muốn tự thân rơi rụng hay để chị dùng đá ném?".
Cả cây thị sợ vãi linh hồn, thầm nghĩ con Lọ Lem kia là yêu quái chứ Công chúa nỗi gì.
Lọ Lem lại nhẹ nhàng dụ dỗ quả thị, "Ngoan, tự động bứt cuống rơi xuống, theo chị về nhà, chị bảo hộ em cả đời".
Tức thì quả thị liền rơi không do dự. Lọ Lem thầm nghĩ biết nó dễ dãi vậy đã gạ sớm đỡ mất thời gian rồi.
"Mi ngoan vậy là tốt!", Lọ Lem mỉm cười nhìn quả thị, rồi lại nhìn sắc trời nhá nhem tối. "Muộn rồi, về nhà thôi!". Cô vui vẻ nhảy chân sáo, miệng hát vang đi về nhà.
Trong khi Lọ Lem vui vẻ quên sầu thì ở một góc tối có thể quan sát cây thị một ánh mắt sáng lên vẫn dõi theo cô cho đến khi khuất bóng.
Vừa về đến nhà Lọ Lem liền để đồ buôn bán ở một chỗ, còn quả thị cô lại để trên bàn thờ... Thật ra cô không biết nó là bàn thờ tưởng là tủ gỗ bình thường thôi. Điều ấy vô tình khiến quả thị hay chuẩn hơn là bà Tấm đang lịch kiếp được ngồi hẳn lên bàn thờ làm đồ cúng, chất chơi chuẩn như Người dơi.
Đêm đó nếu bạn mong sẽ có cuộc trò chuyện như tự kỷ của Lọ Lem với quả thị thì bạn sai rồi, Lọ Lem còn tỉnh lắm, không hơi đâu ngồi tâm tình với quả thị đâu. Đêm đó cô ngủ thẳng cẳng trong khi trên bàn thờ... À nhầm. Trên tử gỗ kia quả thị đang lạc giữa bầy kiến. Do mùi thơm nhẹ của mình nên thị thu hút kiến tới đυ.ng chạm mình sương sương.
Đến nửa đêm chắc Lọ Lem đã ngủ say, thị lúc này mới hóa nên cô Tấm.
Không cần biết hành trình henshin của các kamen rider ngầu bao nhiêu, nhưng chỉ biết Tấm vừa "henshin" xong thì xác định ngồi gọn luôn trên tủ gỗ (aka bàn thờ đó). Với năng lượng quê nhẹ, Tấm từ tốn nhảy khỏi bàn thờ.
Tấm mò mẫm cánh tay của mình. Dù là quả thị, dù là có phép của Bụt bảo vệ tác động bên ngoài nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu khi lũ kiến kia dùng rang và chân của chúng cạ cạ vào lớp vỏ của quả thị. Trên cơ bản sát thương vật lý vẫn không đáng sợ bằng ám ảnh tâm lý. Nhưng may á nha! May là kiến đen, chứ cái dòng kiến ba khoang thì chắc dù không bị chất dịch như axit của nó lại hại thì cảm giác đau thấu xương vẫn sẽ khiến cô ám ảnh không thôi (do lúc còn sống... À, lại nhầm. Lúc còn làm con Tấm thánh thiện cô từng bị cắn vài lần nên vẫn nhớ cảm giác ấy).