Lọ Lem x Tấm


Tấm thở dài, "Là do tôi nghe cô bạn của cô kể là hai chúng ta cùng gia cảnh".

"Nó cũng nhiều chuyện ghê", Lọ Lem nhận xét. Cô biết nhỏ đó thiên thời địa lợi gì cũng biết, nên với chuyện gia cảnh mình nhỏ bạn đó cũng biết không lấy gì làm ngạc nhiên.

"Vậy... tại sao cô bỏ đi?", Tấm hỏi. "Tại sao cô bỏ đi khi đã được trọn vẹn bên Hoàng tử của mình?".

"Ừm... Bởi vì tôi nhận ra thì ra giữa chúng tôi chưa bao giờ là yêu. Câu chuyện chỉ là sự hoàng gia, quý tốc, kiêu hãnh, sĩ diện, khát vọng thay đổ. Tôi chịu khổ và muốn thoát khỏi nó, anh ta vì sĩ diện mà chọn tôi, con một Công tước, không có miếng, xong còn đấy tiếng. Nếu tôi không nhận ra anh ấy đang yêu một người, tôi đã xem đó như sự bình yên, dù không yêu vẫn có bình yên. Tiếc thay, tôi lại nhận ra lòng anh ta có người, tôi không muốn làm người thứ ba trong chính hôn nhân của mình. Vậy thôi", Lọ Lem bình thản đến kỳ lạ.

"Vậy hiện tại cô chưa yêu ai nhỉ?", Tấm vu vơ hỏi. Cô cảm thấy hồi hộp đến kỳ lạ.

Lọ Lem không đáp, cô mò tay sang tìm tay Tấm, vai chuyển động, người nhích dần đều khi môi họ cách nhau một xăng ti. "Cô muốn biết tôi có người trong lòng chưa vì sao? Cho tôi một lý do tôi sẽ nói cho nghe".

Tấm cảm nhận rõ từng làn hơi ấm phả vào môi, tim như sợi dây đàn đang được đánh liên tục rung lên thành tiếng trong lòng.

Lọ Lem cười nhếch, đây là lần đầu cô cười nhếch đầy vẻ đểu và gạ gẫm như thế với Tấm. Cô nhắm mắt, tiến dần đều, xác định mục tiêu.

Tấm theo phản xạ cũng nhắm mắt luôn.

"Á! Ông già. Ông đạp chân tôi rồi!".

Tiếng hét làm cho Lọ Lem như tỉnh khỏi cơn mơ, cô ngồi dậy chạy ngay đến chỗ phát ra âm thanh. "Tiên! Là người sao?". Cô mừng như bắt được vàng khi gặp lại Tiên, người luôn bảo vệ và giúp đỡ cô mọi lúc mọi nơi. Với cô, Tiên là người mẹ thứ hai sau mẹ ruột đã mất.

Tiên đang ngồi sau bụi cây nhìn lên Lọ Lem cười "hì hì", rồi đứng dậy đối diện đứa trẻ mà bà âm thầm bảo vệ bấy lâu nay. "Con gái của ta, Lọ Lem của ta! Lâu quá rồi. Con vẫn khỏe chứ?".

Lọ Lem ôm lấy bà, cảm động nói, "Con vẫn khỏe, con nhớ Tiên nhiều lắm. Tại sao Tiên không cho con gặp. Con nhớ người lắm!".

Tiên ôm, vỗ vỗ lưng Lọ Lem như chăm đứa con nhỏ.

Tấm vẫn ngồi ở chỗ sân cả hai vừa xém làm gì đó mà bị cắt ngang nên không biết, lòng cô hụt hẫng, lại thêm nhìn cảnh Lọ Lem ôm người khác, với cô luôn xéo xắt, với người khác lại trẻ con lòng như có búa tạ đè xuống, nặng nề khóc chịu. Cô nghĩ nếu ở lại bản thân sẽ thừa mất thôi. Cô đứng dậy đi vào nhà. Vừa đứng lên, xoay lưng thì lù lù một ông lão tóc tai rũ rượi bạc phơ đứng đó, chầm chầm hai mắt.

"Ma!", Tấm hét.

Tiếng thét của Tấm thành công thu hút chú ý của Lọ Lem và Tiên khỏi câu chuyện mẹ con đoàn tụ.

Lọ Lem phản ứng rất nhanh chạy về phía Tấm, ôm đối phương bảo vệ trong vô thức. "Tránh xa cô ấy ra!", cô hét.

"Con gái bình tĩnh, bình tĩnh!", Tiên chạy đến giảng hòa. "Đây là Bụt, người theo Tấm. Ông ta mới bị ta đập một trận nên tóc tai mới vậy. Chứ mặt ông ngu ngu thánh thiện lắm, không hại ai đâu".

Bụt cảm giác là Tiên giống đang sỉ nhục ông hơn là giải vây. "Nè nha, nè nha! Tôi thiện lành chứ không có ngu nghe chưa!", ông cãi.

"Thì minh oan ông hại con Tấm là được rồi, ông nói nhiều quá ông già!".

"Bụt! Là ông sao", Tấm cuối cùng cũng nhận ra người quen. "Sao ông ở đây? Còn nữa, ông và người này quen nhau à?". Ý cô là Tiên và Bụt có quen nhau, là quan hệ gì.

"Nè con gái! Đừng nói dậy thiên hạ hiểu lầm chết. Ta và ông ta là thanh niên trong sáng, chơi ngoài sáng lâu lâu vào tối tí, nhìn chung quan hệ thuần khiết, tình cảm chân thành. Hoàn toàn chỉ là tình bạn trong sáng nha", Tiên giải thích.

Bụt thêm vào, "Đúng vậy. Ta bà ấy chỉ là bạn cùng nhau rình".

"Rình gì ông già!", Tiên phản ứng.

"Thì rình Lọ Lem và Tấm nè! Chứ không lẽ rình gái tắm hay trai tắm".

"Tại sao phải rình hai người chúng con?", Tấm hỏi.

Tiên và Bụt cùng nhìn nhau, cùng cười, cùng nén ánh mắt dần thiếu đạo đức về hai đứa trẻ ngơ ngác là Lọ Lem và Tấm.

Cả hai bị nhìn liền chú ý tư thế hiện tại của họ. Lọ Lem thì ôm Tấm, tay Tấm thì bám chặt hông Lọ Lem, tình thế vô cùng ám muội. Cả hai sau khi nhận thấy liền nhanh chóng buông nhau ra.

Tiên và Bụt vẫn nhìn đôi trẻ bằng đôi mắt thiếu dần đạo đức.

Sau cùng Lọ Lem mới lên tiếng trước để trốn khỏi ánh mắt của hai con người già đầu, nhưng có nết không còn phải suy nghĩ lại kia, "Con vào trong ngủ để mai còn dọn hàng nước. Ngủ ngon!". Sau đó cô nhanh chóng chạy tuốt vào trong nhà.

Tấm cũng nhanh chóng chạy trốn về phòng ngủ. Đương nhiên là cô về phòng cô ngủ.

Tiên và Bụt nhìn theo hai trẻ. Tiên thở dài, nói, "Chuyến này ông anh thua rồi. Lọ Lem nhà tôi công chắc luôn. Nhìn con bé cao lớn, lạnh lùng, cool ngầu thế kia mà".

"Hứ! Đường dài mới biết ngựa hay, ba mươi chưa phải là tết nha bà chị".

"Hai đứa nó là người không phải ngựa nha ông anh!", Tiên cà khịa, chọc đánh.

Bụt tự dặn lòng tu tiên, không sát sinh phụ nữ. Chuyện công thụ tất chiếu theo ý trời.

Trong hai căn phòng ngủ, hai con người có một đêm khó ngủ.

Sáng hôm sau Lọ Lem thức sớm, dọn dẹp sớm, làm đồ ăn sẵn, đi mở hàng nước sớm, hoàn toàn chẳng để Tấm có được cơ hội gặp.

Trong lúc Lọ Lem đang ngáp dài ngáp ngắn và suy nghĩ thật nhiều chuyện hôm qua với Tấm thì có một đoàn người đi qua, ghé lại quán của cô.

"Cho hỏi có bán trầu không?".

"Có, tùy ý lựa", Lọ Lem không thèm nhìn đáp.

Người kia lựa một hồi liền reo, "Đẹp quá! Trầu này do ai têm?".

"Bà ngoại của thằng cu Đen ở xóm dưới".

"Vậy hả. Vậy ta xuống chỗ bà ta lấy sỉ", vị khách bỏ đi.

"Sáng sớm mở hang muốn tôi đốt không?", Lọ Lem nhìn khách cười lộ đầy sát khí.

Thì ra nãy giờ mua trầu và hỏi trầu là Vua (cô nhận ra bộ y phục ấy, cô từng được con nhỏ bạn xuyên không, xuyên thư, xuyên thời cho xem trong quyển Cổ trang triều phục), đi chung còn có mấy anh lính đẹp trai lai láng. Chợt nhớ đến chuyện về Tấm (do cũng con nhỏ bạn xuyên ba trăm sáu chục độ kia kể nghe), nghe rằng Tấm vẫn đang đợi Vua đến rước lòng cô bất an.

"Đùa tí thôi. Bán ta một cái. Còn lại ta đi xuống dưới kia mua sỉ thêm", Vua cười.

Lọ Lem gói hang, đưa hang, nhận tiền, thói tiền, chào khách. Lúc cô tưởng như họ sắp đi, chuẩn bị thỏ phào thì họ lại dừng ngựa, hỏi, "Cho tôi hỏi cô có biết cô gái này không? Đêm qua thổ địa báo mộng cô ấy đang ở đâu đó trong xóm này".

Lọ Lem nhìn liền thấy người trong chân dung không ai khác chính là Tấm, lòng cô hụt hẫng mấy nhịp. Cô đáp, "Biết. Đi theo đường này thấy ngã sau quẹo trái".

"Cảm ơn cô!", Vua mỉm cười. Hắn cho người đi theo chỉ dẫn.

"Đợi đã!", Lọ Lem kêu lại khi họ đi được vài bước chân ngựa. "Tôi nhớ nhầm. Phải đi thẳng". Thì ra vừa rồi cô cố tình chỉ sai, xong sau cùng lại không nỡ cướp đoạt hạnh phúc của Tấm nên chỉ đúng.

Đoàn người theo chỉ dẫn mới của Lọ Lem đi đúng hướng. Cô buông mình gục ngã. Tại sao bản thân biết mình cảm giác là gì với Tấm cô vẫn có thể chỉ đúng đường chứ! Chết tiệt! Cô ghét bản thân chết mất.

"Tại sao cô không níu giữ?".

Lọ Lem nhìn, từ xa một cô gái mặc đồ màu đỏ đi tới. Con đó chẳng ai xa lạ, là con Cám đó.

Thêm Bình Luận