Tấm thở phào nhẹ nhõm dần quên đi cảm giác ám ảnh thị giác và xúc giác tâm lý đi một ít thì oán khí dành cho Lọ Lem tang lên. Ai đời, ngon ngọt dỗ con người ta về nhà xong lại đem lên bàn thờ cúng.
Chơi vậy rồi ai chơi lại không biết. Đồ khó ưa, đồ xảo trá, đồ bịp bợm, đồ gạ gẫm, đồ mất nết..., cô thầm oán đối phương. Tay tiện thể rất rảnh nên liền quơ vài món đá đi, ném đi, cố ý quậy nhà của đối thành bãi rác để trút đỡ nỗi oán tức. Trải qua sau mấy lần lịch kiếp có mơ mới còn con Tấm thiện lành ngày xưa nha!
Sau một hồi quậy hả hê xong, Tấm ngồi xuống nghỉ ngơi, thấm thấm mồ hôi bằng tay áo, rồi chờ lát cho đỡ mệt, tiện thể đắc ý ngắm "bãi chiến trường" do mình vừa gây ra. Đắc ý, sảng khoái trong lòng, hả hê cơn tam bành, cơn mệt cũng đã tan, cô đến bên tủ gỗ cao chuyên dùng thờ cúng của người An Nam, phủi sạch kiến, leo lên lại.
"Chơi xong bỏ trốn nhanh ha!".
Tấm đang lom khom leo nửa tủ nhìn xung quanh với vẻ mặt giật thót, hết hồn. Cô nhanh chóng nhận ra là Lọ Lem đang đứng tựa cửa che bằng màn cách nhà chính để tủ thờ và phòng bếp. Đối phương nhìn cô bằng đôi mắt sauu thẩm, mang đầu tếu ý, tuy nhiên miệng lại không hiện nét cười mà ngược lại trong vô cùng bình thản, hai tay trước ngực, cầm một ly thủy tinh bên trong chưa nước trắng sữa, cô đoán đối phương đang cầm ly sữa uống. Cô bị đối phương nhìn thấy hình ảnh leo trèo mất nết như vậy đúng là mất mặt hết chỗ nói, dù gì cô cũng mẫu nghi thiên hạ cơ mà.
Cô bình tĩnh không leo tiếp mà đáp lại xuống đất, phủi phủi quần áo cho thẳng lại, điềuc hỉnh cơ mặt khí thế sang nét từ tốn, trang nhã. Cô mỉm cười, "Chào cô! Tôi là Tấm còn cô?".
Lọ Lem không cười, thái độ hoàn toàn chẳng để tâm lời giới thiệu của Tấm. Cô nhìn chỗ rác rồi lại nhìn đối phương, cô nói, "Chỗ này cô tính sao đây?".
Tấm cười ngây ngô, "Ồ! Cô nương nhà phải thường xuyên dọn chứ sao lại để thế kia được, sẽ có chuột phá đó". Cô chính là cố tình giả điên để được thoát thân an toàn.
Lọ Lem lần đầu mỉm cười trước mặt Tấm, nụ cười dễ mến và trong rạng rỡ đến đáng sợ, "Vậy cô có biết nhà tôi lắp bao nhiêu cái camera không?".
"Cam mề gà là gì?", Tấm hơi đổ mồ hôi lạnh.
"Là camera. Nó là mái theo dõi, thu hình những gì xung quanh nơi nó được đặt và lưu vào bộ nhớ có thể phát lại bắt cứ lúc nào, là đồ tôi mua được từ chỗ cô bạn kia xuyên không từ thế kỷ hai mươi hai. Cô có muốn tôi mở lại để cho tận mắt xem coi ai quậy lúc nửa đêm không?". Nụ cười của Lọ Lem đáng sợ dần đều theo thời gian.
"Vậy... vậy à! Có món đồ thú vị vậy luôn nhỉ!", Tấm vẫn muốn giả điên. Lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi cho hai lựa chọn. Một, là tự giải quyết hết đống lộn xộn. Hai, lên đồn không nói nhiều. Nội tội đột nhập gia cư bất hợp pháp, rồi còn trộm đồ ăn, xong còn quậy phá. Đủ tội làm lao động khổ sai ít nhất mấy năm đó. Mà tôi cũng không ngại bỏ thêm tiền để bao nuôi cô ở trong đó thêm lâu dài tùy ý đâu". Lọ Lem dành thời gian dài như thế để phượt khắp nơi, rồi buôn bán có thâm niên trong thời gian ở An Nam cho đến hiện tại, cô không nghĩ mình còn đủ hiền như mình ngày xưa đâu. Cô hiện tại là Lọ Lem, cô sống với cái tên phiên dịch của mình qua từng nước (Lọ Lem là một trong số phiên dịch - phiên dịch tiếng An Nam tên cô).
Tấm bị Lọ Lem hù đến mặt xanh hơn tàu lá chuối, cô mím môi muốn phản kích lại, nhưng nói gì đây trong khi thực sự cô có lỗi.
"Nè cầm lấy!", Lọ Lem ném cây chổi cho Tấm. "Dọn sạch chỗ này rồi tôi sẽ suy nghĩ nên tha cho cô hay không".
Tấm "người ngã khỏi ngựa" ngoài ngoan ngoãn làm theo chẳng còn cách nào khác. Cô bắt đầu dùng tay nâng lại những thứ mình ném vào chỗ cũ trước nhất.
Trong khi Tấm làm việc như Con quỷ lúc nửa đêm (tại lúc ấy nhìn sắc trời thực sự tối đen, chuẩn đã nửa đêm hoặc hơn), thì Lọ Lem khá từ tốn ngồi một trên ghế mà thưởng thức sữa tươi trong cốc thủy tinh cô nhập từ nước ngoài. Thái độ cô điềm nhiên và thoải mái đến độ Tấm muốn ném cây chổi quét nhà vào đầu cô.
Cho đến khi dọn xong hết rồi, thì trời cũng gần sáng tới nơi. Tấm thở phào, mồ hôi túa khắp mặt và trán, người ướt đẫm.
"Cầm lấy", Lọ Lem đưa một cốc nước nhìn như nước bùn cho Tấm. "Cô làm tốt lắm, hôm nay tôi tha. Ngày mai sẽ giải quyết tiếp".
"Ể! Không phải vậy là xong rồi sao. Tôi quậy có một chút giờ cũng đã dẹp xong rồi mà".
"Cuối cùng cũng tự nhận mình quậy rồi đó ha. Sao nãy diễn sâu lắm mà ta?", lọ Lem giễu.
Tấm tự chơi ngu liền nín thinh.
"Này, cầm lấy rồi uống đi. Bên nhà kia có phòng cứ tùy ý vào ngủ. Tôi đi ngủ, không rảnh ngồi chơi với cô nữa. Nợ quậy phá tạm bỏ qua, nợ đột nhập gia cư bất hợp pháp, ăn trộm mai ngủ đủ tôi sẽ xử cô sau. Ý kiến đóng góp thì lên phường. Đi ngủ". Lọ Lem không đợi Tấm hó hé, cô liền về phòng ngủ, còn lý sữa thì sớm đã nhét vào tay đối phương lúc đối phương còn ngơ ngáo.
Tấm không nói nên lời. Cô thật sự rất muốn hét lên để kẻ kia biết là cô ta tự mang cô về, cô được đường đường chính chính vào cửa nhà và mình không hề ăn trộm gì của cô ta hết. Nhưng tiếc người ta đi về phòng ngủ từ đời nào rồi. Cô bực tức không nói nên lời, lại nhìn ly nước nhìn như bùn đất trộn với nước, nâu nâu, sánh sánh trong dơ khó tả. Cô cầm ly lên ngửi. Không có mùi hôi của bùn đất mà là mùi cháy cháy, lại thơm thơm. Cô đánh liều uống "ực". Vị ly nước khiến cô kinh ngạc. Nó béo béo, ngọt ngọt rất giống với sữa bò mà cha cô lúc còn sống từng đi mua cho uống, nhưng khác nỗi màu sắc và vị thì không giống sữa lắm, chỉ có vị báo là giống. Cô thầm nghĩ không lẽ có loại bùn đất giống sữa bò uống được luôn, thú vị ghê.
Sau khi tự giác đi rửa ly rồi để lại trên chỗ gác chén, Tấm theo chỉ dẫn đi tìm phòng ngủ cho mình. Cô vào phòng, bên trong gối, đệm, chăn đầy đủ, căn phòng sạch tinh không vướn tí bụi. Cô thoải mái nằm xuống. Cô bắt đầu nghĩ ngợi về việc làm sao trả thù mẹ con Cám và về bên Vua. Tất cả đều như cơn mơ vậy. Cô bị hại hết lần này đến lần này đến lần khác, được lịch kiếp đến giờ đã được hơn ba lần. Có câu quá tam ba bận, lần này đã là thứ tư, cô bắt đầu tự hỏi nếu cô lại chết nữa thêm lần này sẽ ra sao, liệu có mệt mỏi quá không khi tiếp tục...
Mình là vì yêu Vua nên không cam lòng xuôi tay sao?, cô tự hỏi. Đến tận khi cô tính chợp mắt thì trời ngoài kia cũng đã gáy sáng, ngày mới lại bắt đầu mà toan tính của con người chạy theo chẳng kịp.
Tấm đương nhiên rất biết người biết ta, đã mang tiếng ở ké mà còn dám ngủ dài, ngủ chảy không sợ bị chửi chắc. Cô đứng dậy, tự giác, chủ động, xếp mền, xếp đồ trong phòng ngủ, chuẩn bị sẵn tay đi lau dọn. Dù gì ngày trước đã làm quen nên với cô mấy chuyện này không cũng chỉ là ôn lại kỷ niệm xưa chút ít.
Ai mà có ngờ đâu ra vừa ra đến cửa phòng ngủ đã thấy toàn ngôi nhà, từng ngõ ngách nhỏ nhất đã sạch tinh không vướn tí bụi, cả ngôi nhà như sáng lấp lánh, như là từng viên gạch đầu là bụi mặt trời tọa nên, xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Lùi một bước, cô vấp ngay người ai đó đang ở sau lưng liền xoay lại. Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, một khoảng lặng giữa Tấm và Lọ Lem.
Bây giờ do trời đã sáng nên Tấm nhìn thật rõ, đôi mắt của Lọ Lem lúc này như hồ nước mùa thu, xanh một màu trong, lại đượm nét cô liêu. Cô theo bản năng nhìn dọc xuống gương mặt đối phương và dừng lại ở môi. Chắc do sáng chưa uống nước, nên không hiểu vì sao cô nuốt khan một cái, chắc do quá bất ngờ nên tim cô nhộn nhạo một ít.
"Tôi không ngại để cô hôn, nhưng tôi ngại bị nhìn như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống", Lọ Lem bình thản nói.