Chương 32: 32: Vào Tay Bọn Buôn Người

Trên con đường bé nhỏ nơi những vùng quê nông thôn.

giữa những cánh rừng hoang dã rồi những cánh đồng xanh mướt , thanh bình, đang có một chiếc xe tải cớ lớn với những tên áo đen lạ mặt

" Nước .nước ..." Nó khát khô họng nên tỉnh dậy kêu lên.

Bỗng một chai nước đổ vào đầu nó khiến nó bừng tỉnh :

- Nước đó ! Mày uống đi

Nó xoa xoa chỗ thái dương rồi chợt nhớ ra mọi chuyện, nó giật mình, hốt hoảng.

Nó sợ lắm, xung quanh nó có mấy thằng mặt sẹo đang vây quanh.

Cũng may là người nó lúc này bẩn thỉu, nếu không thì xong rồi.

Nhìn nó lúc này không bằng một kẻ ăn xin, quần áo te tua, bẩn thỉu , đầu tóc rũ rượi , mặt mày nhem nhuốc, thân hình gầy gò , dời dạc , xanh xao, trên mình toàn xẹo.

Chính vì vậy cho nên nó không bị bọn chúng làm gì ..

Sau khi định thần lại, nó quay lại hỏi một tên mặt sẹo bên cạnh :

- Đây là đâu ???

- Là đâu mày không cần biết

- Các ông là ai ???

- Là ai rồi mày cũng biết thôi

- Các ông...

Nó chưa kịp nói gì thì lại bị cho thuốc mê, nó ngất lịm đi không biết gì cả ..Nó cũng mệt rồi, thực sự rất mệt,............

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>.

Một lúc sau, nó tỉnh lại.

Nó không dám mở mắt vì sợ, Thấy nó như vậy, bọn chúng cứ tưởng nó chưa tỉnh nên nói chuyện với nhau :

- Mình đưa con bé này đi đâu ???

- Trung Quốc đi

- Để làm gì ah ???

- Mày ngu thế.

Mày hành nghề với bọn tao bao nhiêu năm rồi mà không rõ hả ??? Ở đó không thiếu gì nghề cho nó ( NGhề gì chắc các bạn biết rồi nhỉ ).

Nếu không có nhan sắc thì bán quả tim.

quả thận , hay đôi mắt chẳng được ối tiền à.

Nó giúp chúng ta sống được lâu dài đó

- Vâng em biết rồi đại ca ! Mà chúng ta cho nó đi Ma-lai-xi-a đi , ở đó giá cao hơn nhiều, có khi gấp đôi đấy ah !!!

- Cũng được.

Ý kiến hay! Anh duyệt.

Chú mày bắt đầu nghĩ thông rồi đấy ....

.......................................................................................................

Nó choáng, suýt ngất.

Nó không ngờ rằng mình lại rơi vào tay bọn thổ phỉ buôn người.

Lần này nó chết thật rối.

Nó nhắm chặt mắt lại phần vì sợ, phần vì ngăn không cho nước mắt chảy ra.

Nếu bọn chúng mà biết nó tỉnh lại, cho nó thuốc mê thì đời nó tàn.

Nó phải làm gì đó chứ !!! Cuộc đời nó không thể chôn vùi như vậy được.

Càng những lúc này nó càng phải mạnh mẽ hơn.

Nó còn rất nhiều việc chưa làm mà.

Nhất định nó phải thoát khỏi tay bọn buôn người này mới được.

Rồi sẽ ổn thôi .......

Nó nắm chặt tay, nó cố kìm nén nỗi sọ hãi và bắt đầu nghĩ cách.

Qua câu chuyện của bọn chúng, nó biết đến con dốc qua đèo ở đây, bọn chúng sẽ nghỉ lại một lúc.

Nhất định nó phải trốn được.

Đây là cơ hội có một không hai, và là cơ hội cuối cùng của nó .............Nó sẽ làm được chứ ????