Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Cố Niệm Bân không nghĩ rằng lại đem dọa sợ cô tới như thế, có chút ngẩn người, sau đó lại cảm thấy buồn cười. Hắn là một người trầm lặng, tâm tư kín đáo nên người hầu có chút sợ hắn. Bất quá cái dạng mà bị dọa đến chạy đi như vậy thì chưa từng xảy ra bao giờ. Cố Niệm Bân vuốt cằm, thầm nghĩ "Mình thật sự đáng sợ đến như vậy sao?"
Khi hắn đi xuống lầu, Phương Nhã Như đang ngồi ăn sáng, nghe tiếng bước chân trên cầu thang, bà nhìn lên thì thấy con trai rồi nói "Lão Tiêu nói con dậy sớm, sao bây giờ mới xuống hả?"
Cố Niệm Bân cười cười, lại hỏi "Bố và San San đâu rồi ạ?"
"San San đã đi ra ngoài từ sớm. Vất vả lắm mới được 2 ngày nghỉ, thế mà từ lúc mới trở về hầu như con bé chẳng ở nhà. Bố của con thì đang ở trong vườn đấy." Phương Nhã Như cười lấy lòng với con trai "Niệm Bân, con vẫn còn nhớ chuyện mẹ nói với con hôm qua chứ?"
Có vẻ do hôm nay là một ngày nắng đẹp, Cố Niệm Bân tâm tình không tệ nên muốn trêu chọc mẹ mình, hắn cau mày ra vẻ không hiểu "Là chuyện gì nhỉ?"
"Aiss... mẹ tối hôm qua đã nói cho con nha. Buổi chiều hôm nay..."
"Ồ... con nhớ rồi, có phải mẹ muốn con tìm San San nói một chút để triệu hồi em ấy trở lại không?"
"Không!" Phương Nhã Như tức giận nhìn hằn chằm chằm "Ta biết sẽ là dạng này mà, qua một bên ngươi liền quên, ngươi căn bản không có đem người mẹ này để ở trong lòng mà!"
"Chỉ là một cuộc hẹn thôi mà" Cố Niệm Bân thôi không giả vờ nữa "Mẹ yên tâm, con sẽ đi"
"Con trai à, mẹ đã tìm cho con được một cô gái xuất sắc. Ngoài xinh đẹp và tốt tính, con bé ấy còn xuất thân từ gia đình gia giáo, bối cảnh tốt như vậy thật rất xứng đôi với con. Cho nên con đừng có lại làm hư chuyện!" Phương Nhã Như tận tình khuyên nhủ con trai "Con bây giờ cũng đã trên 30. Mẹ không hối con kết hôn nhưng ít nhất con cũng phải mang bạn gái về ra mắt bố mẹ chứ, được không?"
"Vâng!" Cố Niệm Bân thức ăn đầy miệng, mập mờ lên tiếng, sau đó cầm khăn ăn lên lau miệng "Con đi làm đây!"
Phương Nhã Như lại muốn nói gì đó nhưng Cố Niệm Bân đã sải bước đi với chiếc cặp mà bác Tiêu đưa tới.
Nhưng khi đi đến cửa, hắn lại quay đầu lại và hỏi Tiêu quản gia "Bác Tiêu, người quét sân ban nãy là người hầu mới đến làm sao? Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"Con bé đúng là người hầu mới, đến làm ngày hôm qua. Tuổi mụ là 18." Tiêu quản gia buông thõng hai tay, kính cẩn đáp.
Mười tám sao? Trời ạ, cô ấy trông như dưới mười bốn vậy!
Sau khi bước xuống bậc thang, hắn nhìn qua bên phải. Cô gái nhỏ đó đã đi rồi, cả cây chổi ban nãy nữa - cô ấy hẳn là đã đến nhặt lại. Trên mặt đất rất sạch sẽ. Kể cả những chiếc lá trên bãi cỏ cũng đều được nhặt cả rồi. Xem ra người tuy nhỏ nhưng lại làm việc rất tốt!
Người lái xe Tiểu Đinh thay hắn mở cửa xe. Khi ngồi vào xe, hắn rõ ràng nhìn thấy ở góc tường có một cái đầu nhỏ ra bên ngoài dò xét một chút, đại khái là nhìn thấy hắn, rất nhanh lại rụt trở về.
Cố Niệm Bân tựa người trên ghế dựa bằng da, vuốt cằm, hỏi "Tiểu Đinh, có phải trong nhà người hầu đều rất sợ ta?"
"Cái này..." Tiểu Đinh một bên quay đầu xe một bên cười hắc hắc "Ít nhiều gì cũng có một chút đi!"
"Họ sợ tôi như chết vậy!" Cố Niệm Bân nhìn lại nơi mà cô gái ấy đã trốn. Người hầu đó đều bỏ chạy mỗi khi nhìn thấy hắn. Rốt cục cô có bao nhiêu sợ hắn?
Sau khi Cố Niệm Bân đến công ty, hắn đem công việc an bài một chút, bỏ một giờ ra để đi xem mắt.
Hắn từ trước đến nay luôn là người đúng giờ. Nhưng khi hắn đến thì cô gái kia đã ngồi chờ ở đó. Cũng tốt vì hắn không thích chờ đợi người khác cũng như người khác chờ đợi mình.
Lý do khiến Cố Niệm Bân đồng ý đến gặp mặt cô gái này là vì cô ấy tên là Hạ Hiểu Uyển, cùng Hạ Tiểu Uyển - người hắn yêu từ thời thơ ấu có tên cùng âm khác chữ. Hắn có chút tò mò xem Hạ Hiểu Uyển này là một nữ nhân như thế nào.