Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Đúng vậy, đó chính xác là những gì Cố Niệm Bân nghĩ về Đỗ Tiểu Tiên. Cô là đang hưởng thụ, quét rác là một thú vui!
Với ánh mắt vẫn nhìn xuống, thần sắc tự nhiên, không có sợ hãi, không có hoảng loạn, cũng làm cho người nhìn một cảm giác rất thoải mái. Dường như cô không phải là đang quét rác, mà là đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Kỳ thật Cố Niệm Bân không thể nhìn thấy được biểu cảm của cô. Hắn thậm chí còn không nhìn thấy kĩ khuôn mặt của cô nữa vì cô luôn bỏ chạy khi vừa nhìn thấy hắn, hoặc là luôn cúi đầu như bây giờ. Hắn chỉ có thể thấy được mái tóc lung linh dưới nắng vàng của cô thôi.
Đột nhiên, cô đứng thẳng lên. Cố Niệm Bân vội tránh ở phía sau màn cửa. Thấy cô đưa tay lên đầu lấy chiếc lá xuống, Cố Niệm Bân thầm cười, cô cuối cùng cũng nhận ra điều đó. Nhưng hắn không biết vì sao bản thân lại trốn tránh cô. Hắn là đại thiếu gia, tại sao lại phải đi trốn một người hầu?
Thay quần áo xong, Cố Niệm Bân xuống nhà để chạy bộ ở ngoài bãi cỏ. Khi ra ngoài, hắn cố ý ho hai tiếng. Đúng như dự đoán, hắn nghe được một tràng tiếng bước chân. Cười khẽ một tiếng, hắn vừa bước xuống thềm vừa vươn tay rồi bắt đầu chạy dọc theo con đường mòn. Bãi cỏ này rộng bằng một nửa sân đá bóng. Chạy được một vòng, lưng áo của hắn đã có chút ẩm ướt.
A Linh cầm hai cái bánh bao đi vòng từ cửa hông đến. Thấy Cố Niệm Bân đang chạy bộ trên bãi cỏ, cô chắc chắn rằng Đỗ Tiểu Tiên sẽ không có đứng ở dưới gốc cây. Cô ấy đành đi vòng trở lại vào nhà, nhỏ giọng bảo "Tiểu Tiên... Tiểu Tiên..."
Đỗ Tiểu Tiên từ góc tường đi ra, đôi mắt to mang chút ý cười "A Linh, em ở đây."
A Linh nhìn chỗ trốn của cô thì không nhịn được mà bật cười "Chị làm ở đây lâu như vậy cũng không biết nơi đó có thể trốn đó, em trốn làm gì? Nhanh, mau ăn bánh bao này, kẻo nguội lạnh bây giờ."
Đỗ Tiểu Tiên mím môi một cái, nhận lấy bánh bao, nhẹ giọng nói "Cảm ơn chị, A Linh"
"Em thật là một cái nha đầu ngốc" A Linh thương tiếc nhìn cô "Thiếu gia chạy bộ ở đằng kia, em bên này quét rác cũng không có làm phiền ngài ấy. Tại sao em phải trốn tránh?"
Cúi thấp đầu chậm rãi ăn bánh bao, Đỗ Tiểu Tiên ấp úng nói "Ngài ấy có thể thấy em!"
"Thì sao?" A Linh buồn cười nói "Thiếu gia cũng sẽ không ăn em, là em tự doạ chính mình nha!"
Đỗ Tiểu Tiên đỏ mặt không nói lời nào, như một cây trinh nữ nho nhỏ vậy, khiến người khác nhìn là yêu. A Linh biết cô không chỉ tránh Cố Niệm Bân mà còn có những người khác trong gia đình, thậm chí tránh cả người hầu làm việc cùng cô nữa. Vì A Linh là người cô quen duy nhất ở đây nên cô mới không có trốn tránh cô ấy.
"Tiểu Tiên, em cần phải can đảm lên. Hôm qua và hôm nay em đều không ăn sáng, em không cảm thấy đói sao?"
Tất nhiên là cô có rồi, nhưng cô đã quen với việc đó. Khi còn ở nhà mình, mỗi ngày cô đều dậy sớm để cắt bèo, gánh nước, dọn sân... mà không cần ăn sáng. Nhà còn không có đủ gạo cho bữa trưa cùng bữa tối thì cô làm sao được ăn sáng?
Cô ăn rất chậm. Mặc dù rất đói nhưng cô lại ăn rất chậm rãi. Thím hai đã dạy cô, là con gái, đứng, ngồi hay ăn đều phải biết giữ ý tứ. Cô vẫn luôn nhớ rõ. Khi cô còn nhỏ, trong làng không ai muốn nói chuyện cùng với Đỗ Tiểu Tiên. Duy chỉ có người thím hai là thương cô, chịu chăm sóc và dạy dỗ cô rất nhiều điều, tất cả cô đều ghi nhớ ở trong lòng, đồng thời nghiêm túc làm theo.
Đến nơi này, A Linh cũng đối xử tốt với cô, Đỗ Tiểu Tiên cảm thấy chính mình gặp phải người tốt giống như thím hai vậy. Cô rất cảm kích cô ấy, nhưng cô lại không biết nên nói lời cảm kích đó như thế nào, đành phải đỏ mặt cúi đầu, rất nghiêm túc nghe A Linh nói chuyện.