Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Bóng đêm dần dần dày đặc, mọi thứ trước mắt đều biến thành những bóng đen mơ hồ. Cây ngô đồng đung đưa trong làn gió, lá cây phần phật rơi xuống. Sáng ngày mai, lá sẽ lại rụng đầy đất. Bằng cách nào đó, Cố Niệm Bân lại nhớ đến bóng dáng nhỏ gầy của cô gái người mà luôn chạy trốn hắn. Khóe miệng không khỏi giương lên một đường cong, có vẻ cô ấy sẽ bận rộn vào buổi sáng ngày mai đây.
Cố San San từ trong nhà đi tới, hỏi "Anh hai, sao lại đứng ở đây ngơ ngác vậy, anh đang nghĩ gì thế?"
Hắn hút điếu thuốc lần cuối rồi đem nó búng đi thật xa, tàn thuốc còn cháy hồng trong không trung vẽ ra một vòng cung rồi đáp xuống miếng gạch màu.
Không nhận được câu trả lời từ anh trai, Cố San San tiếp tục hỏi "Có phải anh đang nghĩ về Tiểu Uyển?"
Cố Niệm Bân lắc đầu, lại hỏi "Cô gái mới tới tên là gì?"
"Đỗ Tiểu Tiên" Cố San San thấy tò mò một chút "Anh hỏi cô ấy làm gì?"
"Không có gì. Cô ấy dường như rất sợ anh, vừa nhìn thấy anh liền tránh."
Cố San San bật cười, đánh hắn một cái "Anh suốt ngày xụ mặt không nói một lời nào, người hầu trong nhà đương nhiên là sợ anh rồi. Cô ấy vừa mới tới chắc đã nghe ai đó nói vài điều về anh, cho nên mỗi lần gặp anh liền tránh. Anh à, người hầu bọn họ đối với anh không có ấn tượng tốt rồi."
Kỳ thật, Cố Niệm Bân không phải là người có khuôn mặt đáng ghét, ngược lại làm cho người khác có cảm giác ôn tồn, lễ độ. Hắn chỉ là trầm mặc ít nói, có một loại khí thế không giận mà uy khiến mọi người sợ hắn. Hắn đối với đám người hầu cũng coi như là hòa nhã. Chỉ có một lần, Cố Niệm Bân ở trong thư phòng, một nữ hầu bên ngoài hành lang đang hút bụi trên mặt thảm, hắn lúc ấy tâm tình không tốt, thanh âm ồn ào lại làm hắn thêm phiền não, liền mở cửa quát nữ hầu đó một phen. Từ đó, chỉ cần hắn trong phòng, những người hầu đều sẽ nhẹ chân nhẹ tay vì sợ lại làm phiền đến hắn.
"Vào trong đi." Cố Niệm Bân xoay người "Bố mẹ đâu rồi?"
"Họ đang ăn trái cây, kêu em đi gọi anh vào ăn cùng nè."
"Anh không hỏi, em chắc cũng quên nói đi?"
"Hồi nào! Em thấy anh trên mặt viết đầy hai chữ tương tư, đi vào mẹ thấy lại mắng đấy!"
"Nói hươu nói vượn" Cố Niệm Bân trừng mắt, sau đó ôm bả vai em gái cùng nhau vào nhà.
Phương Nhã Như thỏa mãn nhìn hai đứa con đang đi tới, nam thì cao ráo đẹp đẽ, nữ thì xinh đẹp như hoa, làm thế nào mà không yêu cho được. Bà nhớ lại khi hai đứa còn nhỏ, cậu bé Cố Niệm Bân mang theo Cố San San vừa chập chững biết đi, ra sân trước cùng nhau chơi đùa. Một màn đó như mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy, đảo mắt bọn chúng đã đến tuổi kết hôn, thực sự khiến bà xúc động.
"Đến ăn một ít dưa lưới này, chúng đã được ướp lạnh, ăn vào rất sảng khoái."
Phương Nhã Như ghim một miếng cho Cố Niệm Bân, lại ghim một miếng khác cho Cố San San "Mẹ kêu con gọi anh con vào, vậy mà lại để mẹ chờ lâu như vậy. Mẹ còn tưởng hai đứa lại lẻn đi ra ngoài nữa rồi chứ."
Nghe vậy, hai anh em đều bật cười. Bọn họ đúng là có làm ra chuyện này trước đó.
Phương Nhã Như ghim một miếng đến cho Cố Quảng Hiền "Anh lại ăn thêm một miếng."
"Không ăn nữa" Cố Quảng Hiền đứng dậy "Anh lên lầu."
"Từ từ, em đi lên với anh." Đặt ghim trái cây xuống, Phương Nhã Như cũng đứng dậy và đỡ Cố Quảng Hiền lên lầu. Vừa đi vừa quay đầu lại căn dặn bọn hắn "Mấy đứa đi ngủ sớm một chút đấy!" Khẩu khí giống như đang nói với trẻ nhỏ vậy.
Cố San San nhìn cha mẹ lên lầu và cười nói với anh trai "Anh vẫn còn nhớ cái ngày mà chúng ta lẻn trốn ra ngoài chứ?"
"Đương nhiên nhớ kĩ rồi" Cố Niệm Bân ung dung nói "Rõ ràng là do em, thế mà kết quả lại là anh bị phạt. Anh sẽ nhớ kĩ chuyện này suốt đời luôn."
Hắn thật là phải nhớ cả đời rồi, bởi vì đêm hôm đó, sự tình khiến hắn hoang mang đã lâu cuối cùng cũng có đáp án, hắn cũng biết được suy nghĩ thực của lòng mình. Nếu hỏi hắn khi nào đã yêu Hạ Tiểu Uyển, thì đó chính là vào buổi tối kia.