Chương 3: Kẹo thỏ trắng

Hoàn thành xong một nụ hôn, vật nhỏ cơ hồ là không thể thở nổi, sắc mặt đỏ hồng, bởi vì động tác lộn xộn trên tay hắn mà nhỏ giọng rêи ɾỉ, thanh âm giống như giọng sữa của trẻ em, như khối đường cứng rắn đang bị hòa tan, khiến cho hắn không nhịn được mà càng muốn bắt nạt cậu, làm cho cậu rêи ɾỉ càng nhiều.

"Bướm non của bé da^ʍ thật đẹp." Ngón tay linh hoạt của Kiều Tước đùa bỡn đóa hoa nhỏ kia, hình như là nhớ đến than phận của người đang ngồi trong ngực, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang không ngừng thở dốc của bé cưng trong gương, cắn vành tai cậu nói: "Bướm da^ʍ đã bị ai cᏂị©Ꮒ qua chưa, hả?"

Vừa dứt lời, Kiều Tước cũng không cho Sở Ninh có cơ hội trả lời, đầu ngón tay đâm vào từng chút một, làm cho vật nhỏ trong ngực đột ngột kêu rên, hắn mới sửng sốt, tăng thêm một ngón tay bẻ ra cái miệng nhỏ nhắn – lớp màng mỏng theo sự hô hấp khẩn trương của Sở Ninh mà co rút lại, hiện rõ sự ngây ngô của bé cưng trong ngực.

Đầu ngón tay phiếm hồng của Sở Ninh nắm lên cái tay đang tác loạn của hắn, như là đang bất mãn với động tác của hắn, hổn hển nói: "Chỉ cần anh..."

"Chỉ cần tôi cái gì, nói rõ ràng." Kiều Tước không nhanh không chậm tiếp tục, miệng bướm đỏ hồng nhỏ nhắn bị ngón tay thon dài trắng nõn của hắn làm phát ra tiếng òm ọp òm ọp, nước da^ʍ làm tay hắn ướt đãm nhưng hắn cũng không để ý, nhìn Sở Ninh trong gương.

"...Muốn anh cᏂị©Ꮒ em!..." Sở Ninh giống như là một con mèo nhỏ bị chọc tức, bĩu môi, bị Kiều Tước trêu đùa không ngừng cong thắt lưng cầu xin, trên tay lại căm giận loát động dươиɠ ѵậŧ Kiều Tước, ngón tay thon gầy không ngừng sờ soạng trêu đùa lỗ nhỏ mẫn cảm và qυყ đầυ.

Rõ ràng đã cứng rắn tới chảy nước như thế này, tại sao nam nhân còn có thể nhịn tới vậy? Sở Ninh nghe hô hấp nặng nề của hắn cùng với eo bụng căng thẳng, không phục mà thở phì phò đùa hắn, âm thanh mê người lại mang theo vài tia ngây thơ.

Kiều Tước lại bất mãn động tác của cậu, côn ŧᏂịŧ chỉ mới bị Sở Ninh cọ xát một lát đã cứng rắn tới mức chảy nước, hắn tách cánh mông bị chính mình chà đạp đỏ hồng ra, qυყ đầυ to lớn tách ra hai mép bướm, cọ xát lên cánh hoa mềm, con ngươi sâu thẳm khóa chặt người trong gương, môi cọ xát tại vành tai cậu, hô hấp nóng rực thổi vào trong tai Sở Ninh, dùng giọng nói khàn khàn mà cậu không chịu nổi nhất đùa giỡn: "Nào, đem lời nói vừa rồi nói cho xong, bé da^ʍ muốn thay tôi làm gì?"

Sở Ninh bị động tác vừa quyến rũ vừa cấm dục của hắn phá nát thành từng mảnh nhỏ, nhớ lại một chút, nhớ tới hắn đang ám chỉ cái gì, trái tim đột ngột nhảy lên, miệng bướm mềm mại vì động tác khuếch trương mà trở nên đỏ rực, vốn đã chảy ra nước da^ʍ trong suốt, giờ phút này lại lây dính chất dịch trên qυყ đầυ của Kiều Tước, bộ dáng mở ra khép lại làm cho hô hấp Kiều Tước trùng xuống, vừa hôn Sở Ninh vừa xoa nắn cánh mông trắng mịn, kiên nhẫn chờ Sở Ninh trả lời.

"Muốn...Muốn cho anh phá thân...Ô..." Giọng nói Sở Ninh run rẩy sắp khóc, đôi mắt to rung rung nước lại nhìn chằm chằm qυყ đầυ đang để tại hai mép bướm trong cái gương, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khẩn trương mở ra khép lại.

"Ngoan, lần đầu tiên của tôi, cho em." Kiều Tước hôn mạnh cậu, triền miên tới cực điểm, dưới thân co lại eo mông thon gọn, qυყ đầυ cứng rắn nóng rực bất ngờ chưa kịp phòng bị liền thao vào lỗ nhỏ mềm mại đã được khuếch trương.

L*иg ngực trắng nõn của hắn phiếm hồng, rắn chắc buột chặt, cơ bắp nổi lên, mặt trên phủ một tầng mồ hôi, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ và hữu lực.

"A a..." Đôi mắt Sở Ninh trừng lớn, nước mắt bỗng nhiên trượt xuống, eo nhỏ cong lên, cơ hồ lúc hắn mới vừa đâm vào đã đạt tới cao trào.

Kiều Tước dường như biết đâm vào như thế nào mới có thể làm cho cậu không chịu nổi, một phát, ngay cả Kiều Tước đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ làm cậu đau cũng khiến trong lòng cậu ngọt ngào.

"Bảo bối đừng kẹp...Quá chặt..." Kiều Tước vừa mới đâm vào một chút, thịt mềm trong bướm đã lập tức gắt gao mυ"ŧ chặt hắn, như là không muốn cho hắn rời đi.

"Không...Ô...Thật nóng... Anh quá to...Không được,,," Tư thế tọa liên làm cho hai người thấy được dươиɠ ѵậŧ Kiều Tước như thế nào tách ra cái miệng nhỏ nhắn một cách rõ ràng. Nam nhân vẫn còn một khúc dài chưa đi vào mà cậu đã bị cᏂị©Ꮒ tới cao trào một hồi, nếu hắn hoàn toàn đâm vào...

Như là trả lời cho ý nghĩ của Sở Ninh, miệng bướm đang căng ra của cậu càng nhanh chóng mυ"ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Kiều Tước.

"...A...Em càng kẹp thì nó càng to..." Kiều Tước không nhịn được liếʍ hôn vành tai Sở Ninh, tới cổ, cuối cùng hắn triền miên hôn lên môi cậu, côn ŧᏂịŧ một chút một chút đâm vào, tầng tầng thịt bướm bên trong càng kẹp càng chặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Ninh bị hắn hôn tới đỏ hồng, ngưỡng cổ, ánh mắt ướt sũng, theo bản năng cong cái lưng duyên dáng, cánh mông trắng nõn lắc lắc tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ, bướm da^ʍ bị cᏂị©Ꮒ tới đỏ thẫm phát ra tiếng nước dính nị.

Kiều Tước xoay người cậu lại, mặt đối mặt ôm vào trong ngực, ôm cậu đứng dậy, đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ thọc vào cái miệng nhỏ nhắn đang cắn chặt, ngay cả hai túi tinh hoàn cũng gắn chặt lên cánh mông tròn lẳng, mới chậm rãi rút ra.

"Không...Không cần...Quá sâu..." Ánh mắt Sở Ninh trợn to, nước mắt bị kɧoáı ©ảʍ kích chảy ra đảo quanh trong hốc mắt, đôi tay ôm chặt cổ Kiều Tước, sợ bị hắn cᏂị©Ꮒ tới rớt xuống.

"A..." Kiều Tước bị bé cưng kẹp tới nỗi kêu rên, ôm cậu đi vài bước, cảm giác được thịt bướm không ngừng mυ"ŧ chặt qυყ đầυ, hô hấp nóng bỏng phả vào tai phải của cậu: "Bé da^ʍ, đây là cái gì, là tử ©υиɠ của em sao? Hả?"

"..Ô...Không phải là của em...Chẳng lẽ là của anh sao..." Mắt Sở Ninh đỏ hồng trừng hắn.

Kiều Tước nhìn vật nhỏ bị trêu tới tức giận, cười nhẹ, dần dần buông ra hai cái tay đang nâng mông Sở Ninh, khiến cái miệng nhỏ nhắn của Sở Ninh không thể không cắn chặt dươиɠ ѵậŧ hắn.

"Không...Không được...Kiều Tước...Anh muốn cᏂị©Ꮒ chết em sao..." Giọng nói của Sở Ninh mang theo tiếng khóc nức nở, dường như bị kɧoáı ©ảʍ hắn đem tới dọa khóc, không chịu nổi lắc mông, đôi tay đang ôm cổ không ngừng đánh lên lưng hắn, nước mắt rớt xuống.

"Sao có thể cᏂị©Ꮒ chết chứ? Bướm da^ʍ của bé cưng ăn giỏi như vậy mà...A...Cắn chặt làm tôi sắp bắn rồi..." Nhìn hai mắt đẫm lệ của Sở Ninh, Kiều Tước mới bỏ qua cho cậu. đem người đặt trên mặt gương, tách ra hai đùi thon dài trắng nõn, nhắm ngay cái bướm bị cᏂị©Ꮒ đỏ hồng, như là cái motor chạy bằng điện không ngừng thọc vào kí©h thí©ɧ cái miệng nhỏ nhắn, hai túi tinh hoàn phồng to cũng ba ba đánh vào miệng bướm, làn da non nớt xung quanh đều bị đánh đỏ.

Cơ bắp tinh xảo trên lưng Kiều Tước bị Sở Ninh vô ý thức cào ra từng đạo vết máu đáng sợ, thân hình cao lớn che khuất người dưới thân, chỉ lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn phiếm hồng chảy đầy mồ hôi.

Hai chân ngọc bị mạnh mẽ tách mở, mồ hôi từ trên cánh mũi cao thẳng của Kiều Tước rơi xuống trên đôi môi của Sở Ninh, bị thiếu niên si mê liếʍ sạch, âm thanh rêи ɾỉ mềm mại hừ gọi, mùi xạ hương trong phòng nồng tới nỗi làm người ta say đắm.

Kiều Tước vừa rồi nói muốn bắn nhưng lại đem Sở Ninh cᏂị©Ꮒ đến bắn hai lần, vẫn tư thế này thao cậu.

Ánh mắt Sở Ninh đều bị nước mắt làm mờ, nhưng trong đôi mắt kia lại hiện lên rất rõ tình yêu say đắm mãnh liệt, khiến cho Kiều Tước tuy không biết rõ cậu, lại nhịn không được muốn phá hư cậu.

"Bảo bối, tôi có thể bắn vào làm dơ bướm da^ʍ của em không? Hả?" Kiều Tước ý xấu lại thao cậu mấy trăm cái, mới đỉnh đỉnh cái miệng nhỏ không ngừng co rút, lại nghe theo yêu cầu của Sở Ninh không rút ra.

Sở Ninh đã bị cᏂị©Ꮒ sướиɠ tới nỗi muốn ngất đi, mắt to chảy nước mắt nhìn hắn, rêи ɾỉ nói: "...Muốn...Muốn bị anh làm dơ...Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn hết vào trong đi..."

"...A...Rất thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi sao?...Còn chưa cho em ăn đâu, đã cắn chặt như vậy..." Khuôn mặt bình tĩnh của Kiều Tước cũng đã phiếm hồng, ánh mắt trần trụi lại nguy hiểm, cơ bụng rắn chắc bởi vì động tình mà hiện lên màu hồng, dươиɠ ѵậŧ nổi lên gân xanh điên cuồng ra vào trong bướm da^ʍ của cậu.

Sở Ninh ngửa đầu nhìn hắn, giống như là xem vị Thần của mình, vừa thành kính vừa si mê, rõ ràng bị kɧoáı ©ảʍ như thủy triều chen chúc làm cho sắp phát điên, lại còn nỉ non: "...Thích...Thích anh..."

"...Đừng nóng vội...Đều là của em..." Ánh mắt xinh đẹp của Kiều Tước gắt gao nhìn chằm chằm Sở Ninh, cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi tiến quân thần tốc đâm sâu vào khoang miệng cậu, mải mê triền miên, hai tay chặt chẽ giam cầm hai cái đùi thon dài mở rộng, hung hăng thao làm mấy trăm cái, mới đâm vào sâu bên trong, tinh hoàn căng phồng đánh vào trên cánh mông Sở Ninh, trong cổ họng phát ra thanh âm của dã thú vừa mơ hồ lại nguy hiểm, ghé vào lỗ tai cậu thở dốc: "Bắn cho em...A...Bắn đầy bướm da^ʍ của bé cưng..."

"A a a...Rất...Nhiều lắm..." Sở Ninh cảm giác được dươиɠ ѵậŧ không ngừng điên cuồng nhảy lên trong cơ thể, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu vào trong vách hang, ánh mắt bỗng nhiên trợn to, chiếu vào là ánh mắt nguy hiểm mà mê người khi lêи đỉиɦ của Kiều Tước.

Địa phương bí mật nhất bị mùi vị của người thầm mến đã lâu lấp đầy, kɧoáı ©ảʍ từ trong ra ngoài đều thuộc về đối phương chạy dọc theo xương sống, dường như linh hồn cũng muốn tê dại, kɧoáı ©ảʍ chồng chất trong cơ thể Sở Ninh đã nhiều đến mức không thể thừa nhận nữa, vật nhỏ đã bị Kiều Tước cᏂị©Ꮒ bắn hai lần không thẻ phun ra được gì nữa, chỉ có thể tràn ra một ít chất dịch trong suốt.

Sở Ninh bị hắn đặt trên ghế sô pha da thật màu đen, còn chìm trong cao trào không ngừng thở dốc, Kiều Tước ở bên cạnh chống tay nhìn cậu.

Ai nói người này là ma ốm không thể cứng nổi? Sở Ninh căm giận, chỉ hận mình trước giờ tin lời xàm ngôn mà khinh địch.

Kiều Tước vẫn nhớ rõ thân phận của Sở Ninh, ánh mắt tối đen ảm đạm, cuối cùng vẫn là dùng hai ngón tay thon dài đâm vào, tách ra cái miệng nhỏ nhắn phía dưới còn đang cắn chặt của Sở Ninh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sâu bên trong chậm rãi chảy ra, thấm lên sô pha, hỗn hợp chất dịch trắng hồng, da^ʍ mĩ không chịu nổi.

"Chảy ra mất rồi..." Sở Ninh ngăn lai cái tay đang tác loạn của hắn, đầu ngón tay như bạch ngọc phiếm hồng, có chút ủy khuất nhìn hắn, thanh âm mang theo quyến rũ, dường như đang trách hắn.

Kiều Tước cười nhẹ một tiếng, rút ra ngón tay để cậu liếʍ sạch, mới đem cậu ôm ngang lấy, hướng tới phòng tắm, lạnh nhạt nói: "Lần sau lại bắn đầy cho em."

Thân mình mềm nhũn của Sở Ninh nằm trong ngực hắn, bị giọng nói và khí tức ôn hòa của hắn mê hoặc, cho tới khi đã được rửa sạch nằm trên giường lớn, nhìn Kiều Tước đã say ngủ, mới phản ứng lại, giữa bọn họ, làm gì còn có lần sau?

-------

Editor: Câu cuối làm đau lòng quá =(((((