Thẩm phán thật sự không dễ làm.
Cận Chu vừa đọc được một tin tức cách đây không lâu, một thẩm phán trong một vụ án liên quan đến tội phạm ở thành phố đã bị đột nhập vào nhà gϊếŧ chết để trả thù. Nếu tính cả chuyện của cha cậu, có thể thấy thẩm phán quả thực là một nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao.
Nhưng nghề có độ nguy hiểm cao không chỉ có mỗi thẩm phán, bác sĩ sẽ gặp người nhà bệnh nhân làm loạn, nhân viên lĩnh vực công nghệ thuỷ tinh sẽ gặp phải phong ba bão tố, dù là bất cứ ngành nghề gì, thì cũng đều đi kèm những rủi ro nhất định.
Nếu Cận Chu có thể lựa chọn, cậu nguyện ý gánh lấy mạo hiểm, để dấn thân vào nghề nghiệp mà cậu mơ ước.
Thời gian càng lúc càng muộn, toà nhà cổ xưa cũng trở nên càng yên tĩnh.
Đèn lối đi không nhạy lắm, hai người đi về phía cầu thang, phát ra tiếng bước chân không lớn không nhỏ, nhưng vẫn không có làm một chiếc đèn nào sáng lên.
Dương Thời Dữ đi phía trước không ngoái đầu lại, xem Cận Chu như không khí. Cận Chu ngược lại không sao cả, cậu đút hai tay vào túi quần, không nhanh không chậm đi ở phía sau Dương Thời Dữ cố ý tìm chuyện để nói: "Này, Dương Thời Dữ."
Đèn trong hành lang cuối cùng cũng có phản ứng, chiếu sáng lối đi dưới chân Dương Thời Dữ.
Ngay khi hai người đi đến lối vào cầu thang, bước chân xuống lầu của Dương Thời Dữ dừng lại trong nháy mắt, những bước chân vốn bị chậm lại do trời tối, bởi vì ánh đèn đột ngột sáng lên ở hành lang, mà trở lại tốc độ vừa rồi.
Đương nhiên, đèn trên hành lang không phải trùng hợp sáng lên ngay lúc này, chẳng qua là Cận Chu cẩn thận quan tâm đến hắn mà thôi. Dương Thời Dữ có lẽ cũng nhìn ra được điểm này, bước chân tạm dừng lại hơi nghiêng đầu, xem như đáp lại lời Cận Chu.
"Không phải lúc trước anh đã nói làm thẩm phán chẳng có gì thú vị sao?" Cận Chu vẫn giữ nguyên tốc độ cùng Dương Thời Dữ đi xuống lầu, Dương Thời Dữ bước chân phải, cậu cũng bước chân phải, Dương Thời Dữ bước chân trái, cậu cũng bước chân trái, nếu đặt vào thời điểm trước đây lúc mối quan hệ của hai người vẫn còn tốt, cậu nhất định sẽ khoác hai tay lên vai Dương Thời Dữ, nhưng lúc này nhìn bóng lưng xa cách kia, cậu không còn cách nào khác đành phải kiềm chế đôi tay đang chuẩn bị rục rịch trong túi quần của mình.
"Kế hoạch nghề nghiệp của mỗi người đều sẽ thay đổi." Dương Thời Dữ nói.
"Anh có chắc là mình đã thay đổi không?" Cận Chu không có dễ bị lừa, mặc dù mấy năm này cậu không có tham dự vào cuộc sống của Dương Thời Dữ, nhưng bảo vệ toà án đã sớm cùng cậu tán gẫu, Dương Thời Dữ vào lúc vừa tốt nghiệp liền thi vào toà án, lấy tốc độ nhanh nhất trở thành thẩm phán, tiền đồ sáng lạng.
Đây có giống việc một người vào kỳ cuối năm 3 Đại học đột nhiên không muốn trở thành thẩm phán sẽ làm hay không?
Cũng chỉ là lừa trẻ con mà thôi.
"Tại sao tôi càng nghĩ càng thấy anh đang hố tôi?" Cận Chu nói đến đây, Dương Thời Dữ đang đi phía trước đột nhiên dừng lại. Cậu không chú ý, lòng ngực liền đâm vào lưng Dương Thời Dữ, ngửi thấy mùi dầu gội quen thuộc.
Cuối cầu thang là lối ra của tòa nhà cũ, Dương Thời Dữ đứng yên ở lối ra, nhìn trái nhìn phải, chắc chắn rằng xung quanh không có ai, mới tiếp tục đi về phía trước.
Cận Chu cũng nhìn xung quanh, nghĩ rằng ý thức phản trinh sát của Dương Thời Dữ khá mạnh.
Có điều nghĩ cũng phải, đường đường là một vị thẩm phán, lại bất chấp thân phận âm thầm đến đây điều tra án, nếu cảnh sát hay kiểm sát viên phát hiện ra, thì không dễ giải thích.
Đặc biệt là Dương Thời Dữ cùng nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi, cũng là cha mẹ của Cận Chu, tuy rằng không tính là có quan hệ lợi ích gì, nhưng ít nhiều cũng có mối quan hệ thiên ti vạn lũ(*), nếu việc này bị người có tâm cơ lợi dụng, thì có khả năng sẽ khiến cho Dương Thời Dữ không được tham gia thẩm tra xét xử vụ án nữa.
Sau khi cả hai ra khỏi tòa nhà, cách đó vài bước chân là một con dốc dài.
Cận Chu đi về hướng xuống dốc, nhưng nhìn thấy Dương Thời Dữ đang đi ngược về hướng lên dốc, cậu liền đuổi theo bước chân của Dương Thời Dữ, giả vờ rằng cậu cũng đi theo hướng đó.
Hai người đi song song một lúc, trong khu nhà cũ kỹ vắng vẻ chợt vang lên tiếng khóc của trẻ con, nghe có chút rợn người.
Cận Chu vô thức nhún vai, lúc đầu cậu không để ý lắm, nhưng sau khi đi được hai bước, cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, vì vậy dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Hiệu quả cách âm của tòa nhà cũ không tốt, Cận Chu biết rõ điều này.
Chỗ cậu sống thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, nhưng kèm theo đó nhất định sẽ có tiếng của người lớn.
Không có một người nào lại để mặc con mình khóc nháo không ngừng như vậy, hoặc là dỗ dành, hoặc là dạy cho nó một trận, tóm lại là trong tình huống như vậy, nhất định sẽ có sự tham gia của người lớn.
Nhưng tiếng khóc trong khu nhà rất kỳ lạ, đứa bé cứ khóc một mình, không có người lớn can ngăn.
Chuyện của nhà người ta, Cận Chu cũng không tiện xen vào, tuy tòa nhà này có rất ít hộ gia đình sinh sống, nhưng nếu đứa trẻ trong nhà thực sự xảy ra chuyện gì, chắc hẳn sẽ có hàng xóm đến xem xét.
Không lâu sau, Cận Chu theo Dương Thời Dữ đi đến một con phố hẻo lánh.
Một chiếc ô tô màu đen kín đáo đang đậu dưới tán cây sum xuê, Dương Thời Dữ lấy chìa khóa xe ra mở khóa, Cận Chu đột nhiên cảm thấy kỳ quái, "Anh có xe sao?"
Dương Thời Dữ không trả lời, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, tỏ ý là muốn tạm biệt Cận Chu tại đây.
Cận Chu đã đi chung suốt một đường, đương nhiên không muốn bị Dương Thời Dữ bỏ lại như vậy, vì vậy cậu đã nhanh như chóp ngồi vào ghế phụ.
Ngay khi cửa xe đóng lại, không gian chật hẹp lập tức trở nên yên tĩnh, như thể hình thành hai thế giới riêng biệt với phố xá bên ngoài.
Dương Thời Dữ buông phanh tay ra một lúc, sau đó cau mày nhìn Cận Chu nói: "Xuống xe."
"Tôi không có lái xe đến đây." Cận Chu quen thuộc cài dây an toàn, "Anh đưa tôi về."
"Không có thời gian." Lông mày của Dương Thời Dữ càng nhíu chặt hơn.
"Thuận đường, sẽ không làm mất thời gian của anh." Cận Chu chỉnh lại lưng ghế, thoải mái nằm xuống, "Hay là để tôi lái? Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt."
Dương Thời Dữ vẫn đang đội chiếc mũ bóng chày, mặc dù Cận Chu không thể nhìn rõ, nhưng cậu đoán rằng trên trán Dương Thời Dữ lúc này đã nổi đầy gân xanh.
"Muốn tôi xuống xe cũng được." Cận Chu dựa vào chỗ ngồi, quay đầu nhìn Dương Thời Dữ, "Anh ôm tôi xuống."
Đương nhiên Cận Chu biết Dương Thời Thời Dữ sẽ không ôm cậu xuống, cậu nói thế này để tỏ rõ thái độ: Ông đây cứ không xuống đấy! Anh làm gì được tôi.
Quyền lực của thẩm phán không thể phát huy tác dụng vào lúc này, Dương Thời Dữ chỉ có thể đen mặt giương mắt nhìn Cận Chu.
Cận Chu trong lòng vui không thể tả được, ai bảo vừa rồi Dương Thời Dữ đánh cậu ác như vậy?
Hai người giằng co một trận, cuối cùng vẫn là Dương Thời Dữ chịu thua trước thở ra một hơi, khởi động ô tô nói: "Cậu học được cái phong cách này ở đâu vậy?"
Không đợi Cận Chu nói tiếp, Dương Thời Dữ lại liếc mắt nhìn cậu: "Giống y như một tên lưu manh."
Cận Chu chưa bao giờ kiêng kị người khác xem cậu là một tên lưu manh, dù sao cậu cũng không phải là một công dân gương mẫu.
Nhưng khi Dương Thời Dữ nói cậu như vậy, cậu liền không vui.
"Anh có nhầm không vậy, Dương Thời Dữ" Giọng điệu của Cận Chu trầm xuống, "Tôi trở thành như bây giờ, không phải đều do anh hại sao?"
Câu này của Cận Chu có chút nặng lời, thủ phạm thực sự phải là những kẻ đã gϊếŧ cha mẹ cậu, nhưng cậu không có vu oan cho Dương Thời Dữ, suy cho cùng, nếu không có sự thờ ơ của Dương Thời Dữ, cậu cũng không đến mức tự sa ngã, suýt nữa từ bỏ con đường pháp luật.
Tuy nhiên, sự giả vờ trầm mặc chỉ duy trì được một giây, Cận Chu nhịn không được liếc nhìn phản ứng của Dương Thời Dữ.
Cậu vốn nghĩ rằng Dương Thời Dữ sẽ nói những lời đại loại như "Không liên quan gì đến tôi" để phủi sạch quan hệ, nhưng nào ngờ Dương Thời Dữ chỉ mím môi, không phản bác lại bất cứ điều gì, liền cứ như vậy chấp nhận sự lên án của Cận Chu.
Người này sẽ không phải đang thật sự tự trách bản thân đi?
Trong xe bao trùm một tầng quỷ dị ngưng trọng, Cận Chu thực sự không có nghĩ như vậy, cậu cũng không phải là một nàng dâu ai oán, một hai yêu cầu Dương Thời Dữ phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình.
Nếu cậu thật sự nghĩ
như vậy, đã sớm tìm đến cửa từ lúc biết Dương Thời Dữ làm việc ở tòa án rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ?
"Khụ." Cận Chu lúng túng hắng giọng, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng trong xe, "Anh mua xe từ khi nào vậy?"
"Mua lâu rồi." Dương Thời Dữ nhìn con đường phía trước, giọng điệu thường thường mà trả lời, giọng nói không còn lạnh lùng như trước.
Cận Chu không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Anh sống ở kế bên tòa án, mua xe làm gì?"
Địa chỉ của Dương Thời Dữ đương nhiên cũng là do Cận Chu nghe ngóng được từ chỗ bảo vệ ở tòa án, cậu giả vờ tình cờ hỏi tòa án có xe đưa đón nhân viên đi làm không, sau đó tán gẫu một hồi, những gì muốn biết điều biết được.
——Dương Thời Dữ sống ở một tiểu khu gần đó, mỗi ngày đi bộ đi làm, đoán chừng đang tích góp tiền cho vợ con.
Cận Chu không định giấu chuyện cậu biết địa chỉ của Dương Thời Dữ, dù sao thì địa chỉ của Vương Đại Vinh cậu cũng có thể tìm ra, nên cũng không có gì ngạc nhiên khi cậu biết được địa chỉ của Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ quả nhiên không có phản ứng gì, nhàn nhạt liếc nhìn Cận Chu một cái: "Tôi mua xe còn cần phải báo cáo với cậu?"
"Không phải ý này." Cận Chu chỉ cảm thấy không hợp logic.
Dương Thời Dữ đi làm không cần phải lái xe, tự nhiên cũng không cần thiết phải mua một chiếc xe hơi. Nhưng nhìn cái bộ dạng lái xe thành thạo của hắn, rõ ràng là thường xuyên lái xe ra ngoài.
Lẽ nào...
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Cận Chu, lẽ nào Dương Thời Dữ mỗi tối đều đi ra ngoài để chạy DiDi(*)?
......Đùa cái gì vậy trời.
"Anh không phải rất nghèo sao?" Cận Chu hỏi, "Sao lại mua xe?"
Tuy rằng chiếc xe này chỉ có giá mấy vạn tệ (*), cũng không phải quá đắt, nhưng Dương Thời Dữ từ trước đến nay luôn rất tiết kiệm, sẽ không mua những thứ không cần thiết.
Lần này, Dương Thời Dữ không còn trả lời nữa, mà là từ từ tấp xe vào một bên dừng lại, nói với Cận Chu: "Xuống xe."
Cận Chu vẻ mặt không thể hiểu được, không biết tại sao Dương Thời Dữ lại muốn đuổi cậu xuống xe. Nhưng cậu liếc nhìn ra bên ngoài xe, mới nhận ra hai người đã đến một ngã tư, cậu chỉ cần đi bộ thêm vài phút nữa là sẽ về tới nhà.
"Làm sao anh biết là tôi vẫn chưa chuyển nhà?" Cận Chu ngồi yên không nhúc nhích, nhìn thẳng về phía Dương Thời Dữ.
Trong lòng cậu có một sự mong đợi không thể giải thích được, hy vọng rằng Dương Thời Dữ giống như những gì cậu nghĩ, luôn âm thầm chú ý đến cuộc sống của cậu.
Nhưng mà, Dương Thời Dữ không bị cậu làm cho cứng họng, bình tĩnh nhìn cậu nói: "Lúc nãy cậu nói thuận đường."
Cận Chu bị nghẹn một lúc, sao cậu có thể quên rằng Dương Thời Dữ rất thông minh chứ?
Vừa rồi cậu lấy lý do thuận đường, không chịu xuống xe, nghe giống như đang viện cớ, Dương Thời Dữ chắc hẳn không coi là thật.
Nhưng không lâu sau, cậu lại chủ động đề cập đến việc cậu biết Dương Thời Dữ sống cạnh tòa án, điều này vô tình khiến cái cớ "thuận đường" có phần thật hơn, vì Dương Thời Dữ đã từng phụ đạo cho cậu, biết gia đình họ sống ở gần tòa án.
Đương nhiên, điều này cũng không thể xác định rằng Cận Chu không có chuyển nhà, nhưng sau đó chỉ cần dừng xe lại, thử một lần liền biết.
Trên thực tế, Dương Thời Dữ vẫn chưa nói bất cứ điều gì, Cận Chu đã tiết lộ rằng cậu thực sự vẫn đang sống ở ngôi nhà lúc trước.
Có chút thú vị. Cận Chu nghĩ.
Dương Thời Dữ đã tiễn cậu đến đây, Cận Chu cũng không có lý do gì lại ăn vạ trên xe không chịu xuống.
Cậu mở dây an toàn, kéo tay nắm cửa, nói với Dương Thời Dữ: "Vương Đại Vinh, tôi sẽ tiếp tục điều tra."
Dương Thời Dữ lập tức đau đầu nhíu mày: "Cận Chu."
"Tôi sẽ không gây trở ngại cho anh." Cận Chu ra khỏi xe, hơi cúi người xuống, nhìn Dương Thời Dữ trong xe nói: "Nhưng anh cũng đừng quản tôi."
Nói xong câu này, Cận Chu "Bang" đóng sầm cửa lại, làm động tác tạm biệt với Dương Thời Dữ.
____________________
(*) Thiên ti vạn lũ: một mớ rối rắm, mối quan hệ dây mơ rễ má chằng chịt
(*) DiDi: là một ứng dụng gọi xe công nghệ hàng đầu Trung Quốc (Giống như Grab ở bên mình)
(*) 1 vạn = 10 nghìn, 1 tệ = 3488.52 VNĐ (Trong bản raw không ghi cụ thể bao nhiêu chỉ để là mấy vạn tệ, tính ra giá xe sẽ tầm khoảng 200 triệu VNĐ)