Dương Thời Dữ lại mặc một bộ đồ đen, hoàn toàn không nhìn thấy khí chất trí thức trên người thẩm phán.
So sánh một chút, Cận Chu vẫn thích nhìn bộ dạng Dương Thời Dữ mặc pháp bào, thần thánh bất khả xâm phạm, cậu không chạm vào được, thì người khác cũng không chạm vào được.
Nhưng sau khi nghĩ lại, đoán chừng chỉ có cậu đã từng nhìn thấy một thân đồ đen này, liền cảm thấy bộ dạng này cũng không tệ.
"Sao anh vẫn đội mũ bóng chày?" Cận Chu đút hai tay vào túi quần, đứng ở trước cửa đợi Dương Thời Dữ, "Vậy cái mũ ở nhà, tôi sẽ không trả lại anh nữa."
Dương Thời Dữ không tiếp lời, xem như ngầm đồng ý.
Hai người từ trên lầu đi xuống, mặt trời đã xuống núi, trong tiểu khu tràn ngập hơi thở ấm cúng của những hộ gia đình bình thường.
Khi đến gần chiếc xe của Dương Thời Dữ, Cận Chu chủ động đi đến bên cửa sổ ghế lái, chìa tay phải về phía Dương Thời Dữ: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Địa điểm chỉ có Cận Chu biết, cậu không định nói trước với Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ cầm chìa khóa xe, không nhúc nhích: "Không được phạm luật."
Sau mệnh lệnh không được hút thuốc, không được kết giao hồ bằng cẩu hữu, Cận Chu lại mở khoá được hạng mục mệnh lệnh mới. Cậu cũng bất lực: "Tuân mệnh, thẩm phán đại nhân."
Địa chỉ mà Tôn Nghĩa gửi đến nằm ở khu khác, cách khu vực Cận Chu thường đến ăn chơi có chút xa, lái xe phải mất ít nhất nửa giờ đồng hồ.
Chạng vạng tối vừa đúng là giờ cao điểm, các con đường trong khu phố cũ vốn đã chật hẹp, giờ lại càng tắc nghẽn, nhưng Cận Chu "Tìm đường tắt", lái xe đến đường quốc lộ không bao lâu, cậu chạy theo sau xe buýt tiến vào làn xe vạch kẻ đường vàng.
"Bây giờ còn chưa tới chín giờ." Dương Thời Dữ cau mày nhắc nhở.
Làn đường dành cho xe buýt trong thành phố không cho phép các phương tiện khác lưu thông trong khoảng thời gian từ bảy giờ sáng đến chín giờ tối, làn đường bên cạnh dành cho xe phổ thông đã sớm kẹt cứng, cũng chỉ có Cận Chu và một chiếc taxi khác dám dám chạy lên con đường này.
"Đại thẩm phán Dương, anh đúng là không đủ bình dị." Cận Chu nhìn thẳng con đường phía trước, thành thạo mà đánh tay lái, "Có một số làn đường giao thông công cộng gây ùn tắc, đã sớm bị xoá bỏ, chỉ là vết sơn trên mặt đường vẫn chưa bị xoá đi mà thôi. "
Dương Thời Dữ nhìn đánh dấu trên mặt đường, rõ ràng là bán tín bán nghi.
"Nhiều người không biết, vì vậy không dám đi qua." Cận Chu hất cằm chỉ vào một chiếc taxi chạy phía trước, "Anh cho rằng lá gan của người tài xế này lớn như vậy?"
Người hiểu rõ tình hình đường xá trong thành phố nhất chính là tài xế taxi, mỗi ngày kiếm được chút tiền cực khổ như vậy, không có ai muốn bị phạt tiền vì vi phạm luật giao thông.
Dương Thời Dữ nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn quan tâm Cận Chu đi đường nào nữa.
"Anh đừng cứ luôn cho rằng tôi vẫn còn là đứa trẻ năm đó." Cận Chu dừng xe trước đèn đỏ, ngứa tay muốn hút một điếu thuốc, nhưng kìm lại, "Anh chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, những chuyện tôi đã trải qua cũng không ít hơn anh."
"Tôi là một người đàn ông hai mươi bảy." Thấy Dương Thời Dữ không đáp lời, Cận Chu lại tự nói một mình: "Hút thuốc uống rượu không phải rất bình thường? Không cần anh nói, tôi biết cuộc sống của anh rất nhàm chán vô vị."
Dương Thời Dữ nhìn qua: "Cậu ngược lại rất hiểu tôi."
"Còn phải nói." Rốt cuộc để ý lâu như vậy, "Anh tiết kiệm đủ tiền để cưới vợ sinh con chưa?"
Biết rằng Dương Thời Dữ sẽ không trả lời, Cận Chu lại nói: "Sao anh không làm luật sư? Làm thẩm phán bận rộn lại kiếm được ít tiền, đây chính là lời anh đã nói mà."
Lương hàng tháng của thẩm phán chỉ có vài nghìn tệ, còn không bằng phí đại diện một vụ án của luật sư. Với năng lực của Dương Thời Dữ, nếu đến làm việc trong một công ty luật, khẳng định đã sớm trở thành cấp bậc đối tác.
Cận Chu đã chứng kiến
nhiều người trong thể chế này đổi nghề làm luật sư, nói trắng ra đều là vì một chữ tiền.
"Cậu làm luật sư kiếm được rất nhiều tiền sao?" Dương Thời Dữ hỏi.
"Tôi không giống." Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Cận Chu bắt đầu sang số, "Tôi lại không thiếu tiền."
Người khác nói mình có tiền, ít nhiều đều có ý tứ khoe khoang, nhưng Cận Chu không giống như vậy.
Tiền bồi thường cho cái chết của cha mẹ, nhiều năm như vậy lãi đẻ ra lãi, cậu đã sớm bước vào hàng ngũ những người có tiền, nhưng từ trước tới nay điều này chưa bao giờ là thứ để cậu đi khoe khoang.
Lúc đầu, cậu lựa chọn không học Đại học, ngoài việc giận dỗi với Dương Thời Dữ ra, còn có một lý do khác là vì trong tay cậu có tiền, không cần lo lắng kiếm sống. Lựa chọn đến tiệm sửa xe làm việc, cũng là vì thích xe hơi, và còn bởi vì muốn gϊếŧ thời gian.
Đằng sau câu nói không thiếu tiền, cất giấu cuộc sống mấy năm nay của Cận Chu.
Mặc dù là bị động trở thành một người có tiền, nhưng cậu cũng vui mừng vì cuộc sống của mình đủ dễ chịu, nếu không cậu có thể sẽ thật sự oán hận Dương Thời Dữ.
"Tại sao mỗi lần nhắc đến chuyện cha mẹ tôi, anh đều im lặng?" Cận Chu chẳng qua chỉ nói một câu bản thân không thiếu tiền, vì vậy có thể liên tưởng đến tiền bồi thường, sau đó lại liên tưởng đến tai nạn xe của cha mẹ cậu, hậu quả là Dương Thời Dữ lại biến thành một cái hũ nút, bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên ngưng tụ lại.
"Đừng nghiêm túc như vậy." Cận Chu nói, "Để tôi đoán xem tại sao anh lại làm thẩm phán?"
Sau khi rời khỏi khu nhà cũ, Cận Chu cũng hòa vào dòng xe đang ùn tắc. Dù sao cũng là một hành trình khá xa, cậu cũng không có chuyện gì khác để làm.
Dương Thời Dữ vẫn không trả lời, Cận Chu cử động cái cổ một chút, bắt đầu vận động các tế bào não của mình.
"Anh biết tai nạn xe hơi của cha mẹ tôi có liên quan đến ai, nhưng đối phương rất cẩn thận, biết nguỵ trang cố ý gϊếŧ người thành một vụ tai nạn xe hơi, nếu tôi đoán không sai, thì tài khoản của Vương Đại Vinh cũng không có trao đổi tiền với đối phương —— Chắc hẳn là dùng tiền mặt để thuê hung thủ gϊếŧ người."
"Vậy thì người chịu trách nhiệm móc nối với Vương Đại Vinh rất có thể là anh Oai, anh cần nắm chắc bằng chứng về mối liên hệ giữa anh Oai và Vương Đại Vinh, sau đó lại nắm được mối liên hệ giữa anh Oai và kẻ chủ mưu đằng sau màn, như vậy bằng chứng mới được xem như hoàn chỉnh."
"Bây giờ anh mới điều tra Vương Đại Vinh, chứng minh từ ban đầu anh đã không nghĩ đến việc xuống tay ở chỗ Vương Đại Vinh, suy cho cùng là do anh biết người đứng sau màn là ai, mà người này nếu đã có liên quan đến cha tôi, thì khẳng định rằng trên lưng còn đang đeo một tội danh khác."
"Tôi nghĩ chắc hẳn anh đã luôn không có tiến triển gì, đúng lúc mấy ngày trước Vương Đại Vinh đột nhiên bị người khác tố cáo, vì vậy anh quyết định chuyển hướng, bắt đầu điều tra từ chỗ Vương Đại Vinh."
"Vậy nguyên nhân anh đi làm thẩm phán liền rất đơn giản rồi, thẩm phán nắm trong tay quyền lực, thuận tiện cho việc điều tra, làm tốt còn được tham gia vào thẩm vấn." Một hơi nói nhiều như vậy, Cận Chu dừng lại một lúc, bớt thì giờ nhìn Dương Thời Dữ hỏi: "Tôi đoán đúng không, đại thẩm phán Dương?"
Thật ra không cần Dương Thời Dữ trả lời, Cận Chu cũng biết suy đoán của mình đã đúng tám chín phần mười.
Quả nhiên, Dương Thời Dữ lảng tránh mà quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt chuyển sang chủ đề khác: "Lo mà lái xe đi."
Sau khi rời khỏi khu trung tâm thành phố ùn tắc giao thông, con đường trở nên thông thuận hơn, không bao lâu sau, Cận Chu đã lái xe tới cửa một quán KTV hạng phổ thông.
"Bạn gái của Vương Đại Vinh đang làm việc bên trong." Cận Chu khóa xe lại, ném chìa khóa cho Dương Thời Dữ, "Đợi lát nữa tôi đến nói chuyện, anh đừng xen miệng vào."
Dương Thời Dữ dường như không thích giọng điệu bá đạo này của Cận Chu, cau mày nói: "Cô ấy có khả năng biết chúng ta."
"Tôi biết, không phải anh nói hôm đó cô ta ở trong sòng bạc sao?" Cận Chu nói, "Trong ghế lô ánh đèn lờ mờ, đợi cô ta đi vào rồi nói."
Quán KTV này trang hoàng các thiết bị rẻ tiền, ngay khi bước vào cửa liền nhìn thấy ánh đèn màu hồng lập loè, giống như đang bước vào một vũ trường thập niên chín mươi của thế kỷ trước.
"Một ghế lô nhỏ." Cận Chu nói với người quản lý đại sảnh đang từ phía trước tiến lại để tiếp đón, "Lại gọi một người đến hát cùng, Xuân tỷ có ở đây không?"
Xuân tỷ là bạn gái của Vương Đại Vinh, lúc trước vì bán da^ʍ và tổ chức bán da^ʍ, mà vào tù hai lần, bây giờ trái lại đã an phận hơn, làm bồi hát ở quán KTV.
"Có có có, người sẽ đến ngay." Quản lý đại sảnh để người phục vụ dẫn Cận Chu và Dương Thời Dữ vào ghế lô, sau đó dùng micro trên tai cho gọi Xuân tỷ.
Ghế lô nhỏ nằm ở cuối hành lang quanh co, rộng chưa đầy mười mét vuông, màn hình trên tường dùng để hát karaoke hóa ra lại là một chiếc TV nhỏ.
Ngồi ở phía sau bàn trà, Cận Chu thậm chí còn không có chỗ để đầu gối, cậu liền xiêu xiêu vẹo vẹo mà dựa vào người Dương Thời Dữ, dù sao thì cũng thoải mái hơn một chút.
"Để tôi phỏng vấn đại thẩm phán Dương một chút." Cận Chu cầm micro trong tay, nghiêm túc đối mặt với Dương Thời Dữ, "Xin hỏi đối tượng đầu tiên của anh là?"
Khoé mắt của Dương Thời Dữ co rụt lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cận Chu.
"Không có sao?" Cận Chu lại cầm micro để trước mặt mình, "Thẩm phán đại nhân của chúng ta không phải chỗ đó không được đấy chứ?"
Nói xong micro lại chuyển sang trước mặt Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ động bả vai, hiển nhiên là chuẩn bị tư thế đấm người, nhưng vào lúc này, cửa ghế lô đột nhiên bị người đẩy ra, một người phụ nữ tươi cười bước vào.
"Là các anh sao? Muốn bồi hát."
Lúc này, Cận Chu mới bật micrô, chào hỏi: "Đến đến đến, Xuân tỷ, hát với tôi một bài trước."
Ánh đèn hỗn loạn trong ghế lô, nhấp nháy chập chờn, Cận Chu không nhìn rõ chính xác diện mạo của Xuân tỷ, chỉ có thể nhìn ra người này đã ngoài ba mươi tuổi.
"Được, hát bài của ai trước?" Xuân tỷ bước thẳng đến bục hát, quay lưng lại với hai người.
Cận Chu đang cân nhắc tìm một bài hát sở trường để mở đầu, thì lúc này điện thoại của Dương Thời Dữ đột nhiên rung lên, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức đứng dậy, nói với Cận Chu: "Đi WC một lát."
"Anh đi đi." Cận Chu hất hất cằm.
"Cậu đi với tôi." Dương Thời Dữ không nói hai lời liền nắm lấy cổ tay Cận Chu, kéo cậu từ trên ghế sô pha lên.
Cận Chu không thể hiểu được: "Anh đi WC còn muốn tôi đi cùng? Muốn tôi đỡ chim cho anh hả?"
Cậu nghiêng ngả lảo đảo bị Dương Thời Dữ kéo ra khỏi ghế lô, Dương Thời Dữ lúc này mới nói với cậu: "Cảnh sát đến rồi."
Cận Chu sững sờ một lúc, chợt nhớ ra cảnh sát cũng đang tìm Xuân tỷ, cũng không ngạc nhiên khi họ có thể tra ra chỗ này.
Trong lòng cậu nảy sinh một cảm giác khác thường, cau mày nhìn Dương Thời Dữ hỏi: "Sao anh biết cảnh sát đến rồi?"
Vừa dứt lời, liền truyền đến tiếng của quản lý đại sảnh đang cố hết sức ngăn người ở chỗ rẽ hành lang, Cận Chu nhanh chóng nhìn xung quanh, không biết có phải trùng hợp hay không ở đây là phía cuối hành lang, vừa đi ra liền sẽ đυ.ng phải cảnh sát.
Thật ra Cận Chu không cần phải hoảng sợ, cậu xuất hiện ở đâu là quyền tự do của cậu, nhưng Dương Thời Dữ bị cảnh sát nhìn thấy đang bí mật đi điều tra, chuyện này liền trở nên phức tạp rồi.
"Đi theo tôi." Cận Chu liếc nhìn ghế lô trống ở bên cạnh bằng đôi mắt sắc bén, cùng lúc đó, bóng dáng cảnh sát đã xuất hiện ở chỗ rẽ.
Cận Chu nhanh chóng mở cửa ghế lô, nhân lúc trước khi cảnh sát nhìn qua, vội vàng đẩy Dương Thời Dữ vào. Động tác của cậu quá mức hoảng loạn, khiến hai người vừa tiến vào đã chạm phải góc ghế sô pha, không hẹn mà cùng ngã xuống ghế.
Dương Thời Dữ ở phía dưới, Cận Chu ở phía trên, cánh cửa dày nặng của ghế lô tự động đóng lại, tiếng tim đập dần lắng xuống.
Cận Chu đè Dương Thời Dữ không nhúc nhích, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cảnh sát giải thích không phải đến gây phiền phức cho KTV, mà chỉ yêu cầu Xuân tỷ hợp tác điều tra, quản lý đại sảnh cũng không ngăn cản nữa, để cảnh sát đưa Xuân tỷ đi.
Trong vòng vài phút, bên ngoài lại trở nên yên tĩnh, không một ai chú ý rằng có hai người đi WC đột nhiên biến mất một cách vô cớ.
"Còn chưa đứng dậy?" Dương Thời Dữ chống khuỷu tay ở phía sau, cau mày nhìn Cận Chu hỏi.
Cận Chu thu hồi sự chú ý từ phía ngoài cửa, nhìn Dương Thời Dữ ở phía dưới thân, lại nổi lên tâm tư nghịch ngợm, giả bộ thâm trầm, thấp giọng nói: "Anh nói xem hai người chúng ta có giống đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?"
Dương Thời Dữ định đứng dậy, nhưng Cận Chu đã đè bả vai hắn, lại hỏi: "Không nhân cơ hội này làm chút gì sao?"
"Cậu chắc chứ?" Dương Thời Dữ hơi nheo đôi mắt, bắt lấy cổ tay Cận Chu, đột ngột ngồi dậy, tiến đến gần cậu.
Khuôn mặt của hai người cách nhau rất gần, Cận Chu bị ánh mắt của Dương Thời Dữ nhìn đến sửng sốt, chợt nhận ra có gì đó không đúng. Sau khi Dương Thời Dữ ngồi dậy, cậu mới ý thức được cậu đang cưỡi trên eo Dương Thời Dữ, đây không phải là tư thế mà mãnh 1 nên ngồi.
"Đi xuống cho tôi." Dương Thời Dữ vẻ mặt vô cảm xốc Cận Chu lên, đứng dậy kéo kéo vạt áo, "Hôm nay không có kịch rồi, về trước đi."
Cận Chu đứng vững, mất hứng nói, "Được, phía cảnh sát mà có tiến triển gì, anh cũng không nói cho tôi."
Dương Thời Dữ ngầm thừa nhận, bước ra khỏi ghế lô, nhưng vào lúc này, điện thoại của Cận Chu đột nhiên vang lên.
Cậu nhìn vào màn hình điện thoại, nói với Dương Thời Dữ: "Anh ra ngoài đợi tôi đi."
—— Dương Thời Dữ có chuyện giấu cậu, cậu cũng có chuyện giấu Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ cau mày nhẹ đến khó phát hiện, chắc đã nhìn ra được cuộc gọi này là Cận Chu đang cố ý tránh hắn. Nhưng hắn không nói gì cả, rời khỏi ghế lô.
"Luật sư Cận, là tôi." Giọng nói của La Tuyết Tình truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, "Tôi tra ra được một vài chuyện của năm đó, ngày mai cậu có thời gian không?"