Trình Thần không khỏi bật cười: "Cái gì? Đây chính là cái mà các cậu gọi là lò gach ma à? Con rắn lớn đâu? Con chuột đâu? Một cái lông cũng không có."
Hàng Hàng không chịu nhượng bộ, nói: "Đi về phía trước, nhất định có rắn. Rất nhiều người trong làng chúng tôi đã nhìn thấy chúng. Cậu gấp cái gì, lò gạch này có 18 cửa lò, chúng ta đi xem đi.”
Chúng tôi đang ở trong một cái hầm của lò gạch bỏ hoang, chúng tôi cứ thế đi dọc theo lối đi về phía trước.
Hầu hết các cửa lò đều giống nhau, không có gì mới lạ cả.
Hàng Hàng và Trịnh Thần cãi nhau suốt chặng đường, còn chúng tôi không thể ngừng cười ở phía sau.
Càng đi vào trong, lò gạch ngày càng sâu nhưng vẫn không thấy rắn hay chuột.
Nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy bên trong mát mẻ hơn trước rất nhiều.
Có lẽ con gái trời sanh thể âm và giác quan nhạy bén.
Đại Quyên cũng nói với tôi: "Lâm Lâm, cậu có thấy hơi lạnh không?”
"Này, trời nóng như vậy, nơi này lại mát mẻ, là một nơi tránh nhiệt rất tốt đó.”
"Trình Thần, lần sau chúng ta hãy mang chiếu tới, nằm ở đây ngủ trưa đi..."
Phía trước lò gạch đã hết đường đi, chỉ còn lại một bức tường gạch đổ nát.
Trịnh Thần và Hồ Tiểu Quân cố tình nói sẽ mang chiếu đến đây ngủ để chọc giận Hàng Hàng.
Hàng Hàng quả thực tức giận, không phục nói: "Lần này không tính, ban ngày không thú vị chút nào, có thể buổi tối chúng ta sẽ trở lại."
"Được rồi, sợ cậu sao, cậu muốn lúc nào cũng có thể, tôi sẽ chơi với cậu tới cùng, ai không tới sẽ là cháu trai."
Trình Thần không chịu nhượng bộ, hai người lập tức đồng ý tối nay sẽ đến.
Khi chúng tôi đang chuẩn bị quay về thì có chuyện lạ xảy ra.
Đầu tiên, Hồ Tiểu Quân nói "ch/ết tiệt" và nhảy cẫng lên.
"Có chuột!"
Là những đứa trẻ lớn lên ở vùng nông thôn, chuột không hề khiến chúng tôi sợ hãi.
Sở dĩ Hồ Hiểu Quân nhảy cao như vậy là vì không chỉ có một con... Từ mọi hướng, chuột đổ vào lò gạch ngày càng nhiều!
Tôi và Đại Quyên hét lên vài tiếng, toàn thân tê dại, nhảy dựng lên và tránh sang một bên.
Hàng Hàng và đám người Trình Thần cũng vội vàng nhường đường cho đám chuột.
Cảnh tượng hơi kỳ lạ, lũ chuột đó không hề tới chỗ chúng tôi.
Chúng chạy qua chân chúng tôi với số lượng dày đặc, tiến thẳng về phía bức tường đổ nát trước mặt.
Chỉ trong vòng hai phút, ít nhất hàng trăm con chuột đã tụ tập lại.
Sau đó, chúng tôi ch/ết lặng khi chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời cũng không thể quên.
Một đám chuột xám đứng dậy như con người, chắp hai chân trước vào nhau và cúi đầu về phía bức tường.
Con chuột đang lạy bức tường.
Lúc đó, tôi chợt có một dự cảm không lành, toàn bộ m/áu trong cơ thể như đông cứng lại.