Khi còn niên thiếu tôi rất thích được sống trong những bộ phim kiếm hiệp, cuộc sống dường như chẳng có cha mẹ, chỉ có đam mê cưỡi ngựa, uống rượu, lúc thì múa kiếm lúc thì là xài quạt, quen cô độc một mình hành tẩu giang hồ, không màng thế sự, không hỏi thị phi, mỗi khi có biến cố hay chuyện gì xảy đến với mình được có thể không màng tất cả để ứng phó, hành hiệp trượng nghĩa, làm việc tốt không cần cần ghi danh, nếu người khác cứ nhất định hỏi đến tên tuổi, chỉ là nói với họ rằng: Xin hãy gọi tôi là lãng tử. Đúng thế, chúng ta thường cảm thấy mình giống như một hòn đảo cô đơn, cho rằng trên hòn đảo ấy mình không có bất cứ thứ gì, là thành phần thấp kém nhất trong xã hội, điều duy nhất có được có lẽ chính là những cơn gió ngoài đại dương mênh mông vô tình lướt qua hòn đảo. Nhưng con người ta thường quên mất rằng, đảo vì sao lại được gọi là đảo? Bởi vì nó được đại dương mênh mông bao bọc. Ta thường thấy mình giống như những cánh chim bay lượn trên bầu trời với tư thế cao ngạo mà quyết liệt, thích hát thì hát, thích bay lượn thì bay, thế nhưng chỉ thấy được niềm vui bay lượn của ta mà không thể thấy được nỗi khổ khi không thể hạ cánh. Có điều ta thường hay quên mất rằng để có thể tùy ý bay cao bay xa như vậy vậy ta cần có một bầu trời xanh cao.
Ta thường thấy mình như một lãng tử giống như tôi đã nói ở trên, không phân biệt nam nữ, uống rượu bằng bát, thịt ăn cả cân, nhưng ta lại quên mất rằng vậy con người dù có vô pháp vô thiên đến mấy cũng không thể nứt ra từ kẽ đá, cũng không phải ai cũng là Tôn Ngộ Không. Thế nên cả đời này điều mà con người ta không nên lãng quên nhất không phải là người tình, cũng chẳng phải chuyện xưa, mà chính là cha mẹ.
Nhiều người hỏi tôi vì sao lại lựa chọn Bắc Kinh, rõ ràng tôi có thể ở lại Quảng Đông hoặc Thượng Hải, cũng đều là những thành phố nhộn nhịp, có khi còn dễ dàng hơn cả Bắc Kinh rất nhiều. Câu trả lời của tôi luôn luôn là bởi vì gần nhà. Quãng đường từ quê nhà tôi đi Bắc Kinh chỉ vỏn vẹn gần 400 cây số, chính xác là 391 km, chỉ mất hơn 4 tiếng ngồi xe, ngồi tàu cao tốc thì hơn 2 tiếng so với cuộc sống ở phương Nam trước kia thì bây giờ tôi đã ở gần với cha mẹ hơn 1.600 cây số, tiết kiệm được khoảng 16 giờ đi lại. Điều này có nghĩa là gì?
Nếu như tôi nói hôm nay con về nhà thì trong ngày hôm nay tôi đã có thể nhìn thấy cha mẹ, chứ không phải giống như ngày trước, nói hôm nay về thì thực chất lại phải sang ngày hôm sau tôi và cha mẹ mới có thể thấy nhau. Cuộc đời con người ta có rất nhiều lần đầu tiên.
Lần đầu tiên được làm bạn trai hoặc bạn gái của một ai đó, cách để trở thành một người bạn trai hoặc bạn gái tốt, nhưng hầu như chẳng có cuốn sách nào hướng dẫn cho người ta làm sao để làm con, làm sao để tận hiếu với cha mẹ. Tôi còn nhớ hồi học đại học, phải chuyển từ phương Bắc tới phương Nam sinh sống, cha mẹ lo lắng tôi lần đầu xa nhà nên đã cùng tôi ngồi tàu hỏa tới tận Quảng Đông, mang theo cả chăn chiếu, đủ loại đồ ăn, giống như mang theo cả căn nhà của chúng tôi vậy. Tháng 9 năm 2010 thời tiết vô cùng nóng bức, tôi cần nhớ cha tôi phải lau mồ hôi liên tục, quên cả việc trên lưng mình đang vát không biết bao nhiêu là đồ đạc. Khi vào đến phòng ký túc, tôi đã mệt gần chết, nằm ở trên giường không buồn nhúc nhích, cha mẹ tôi mỗi người ngồi luôn lên bàn, một người thì ngồi trên ghế, nhưng chẳng ai trách móc cho một tiếng nào.
Sau này các bạn trong phòng ký túc mới nhắc nhở tôi, họ đều nói cho mẹ tôi thật tốt, còn tôi thì quá bất hiếu. Kỳ nghỉ quốc khánh năm 2012, tôi mạo hiểm đi du lịch một chuyến ở Hải Nam nhưng gặp phải cơn bão lớn suốt một kỳ nghỉ. Tôi nằm lỳ trong phòng khách sạn nơi đất khách quê người, không dám ra khỏi cửa, người tôi lại không có nhiều tiền, ăn Hamburger 2 ngày liên tục, một ngày phải nhịn đói, bụng cứ sôi òng ọc, trong đầu bắt đầu xuất hiện đủ loại suy nghĩ linh tinh không đâu vào đâu. Nếu như tôi cứ thế mà chết ở nơi xa lạ này thì sao? Tôi còn chưa kịp báo hiếu cho cha mẹ, tôi còn chưa kịp thực hiện ước mơ mua nhà lầu xe hơi cho họ vậy chưa kịp công danh thành thoại vậy Thậm chí còn chưa kịp trải qua những thăng trầm của đời người, chẳng lẽ chưa gì mẹ tôi đã không còn con gái nữa hay sao? Càng nghĩ lại càng đau buồn, thế rồi nước mắt cứ tuôn rơi. Có lẽ tới tận khi đó tôi ý thức được một điều, nếu như phải xếp hạng cho những người mà tôi yêu thương nhất trên đời này, có lẽ vị trí số 1 luôn luôn phải dành cho cha mẹ tôi.
Năm nay tôi bắt đầu nghe thấy những tin tức như cha mẹ của ai đó đã không còn nữa, cha mẹ của ai đó bị bệnh, dì của ai đó hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, hôm nay đã phải đưa vào phòng cấp cứu hình như không còn hi vọng nữa... Những chuyện này cứ thế ngày càng nhiều, bạn bè tôi bắt đầu có người lải nhải bên tai tôi rằng vì sao trước đây không ở bên cha mẹ nhiều hơn, đối xử với cha mẹ tốt hơn, sao trước đây không nghe lời họ, sao mình còn chưa thực hiện được ước mơ thì họ đã già rồi, thậm chí là đã ra đi.
Khi đó tôi mới sững sờ nhận ra rằng, hóa ra sinh lão bệnh tử đã bắt đầu đến lượt thế hệ cha mẹ của tôi rồi mà khi chúng ta ý thức được điều này, chúng ta thậm chí còn chưa thực sự trở thành một vị đại hiệp, có khi mặt mũi giang hồ như thế nào còn chưa từng được thấy. Cuộc sống vĩnh viễn giống như một trận chiến trái ngược với những ước mơ. Bạn cưỡi ngựa, nó lại là đại dương, bạn muốn qua sông, nó biến thành sa mạc Sahara. Bi kịch lớn nhất của cuộc đời theo tôi chính là nỗi khổ của việc cầu mà không được, " muốn mà không được, đời người thật trớ trêu "." Con muốn tận hiếu nhưng cha đã già " có lẽ chính là điều đau khổ nhất trong những nỗi khổ .
Tác phẩm nổi tiếng Tokyo Monogatari của đạo diễn Nhật Bản Ozu Yasujiro kể về câu chuyện của cặp vợ chồng già gần 70 tuổi tới Tokyo thăm con cái nhưng lại bị chúng đối xử lạnh nhạt, hai ông bà cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại Tokyo nữa, muốn sớm quay về quê nhà. Đi đến Osaka thì người mẹ cảm thấy không được khỏe trong người, vì thế liền xuống tàu ghé vào người nhà con trai thứ ba Keizo để ở vài ngày. Đồng nghiệp của Keizo khuyên anh ấy nên chăm sóc cho cha mẹ nhiều hơn, phải báo hiếu cha mẹ nhưng Keizo chẳng buồn để vào tai, kết quả vài sau khi người mẹ trở về quê nhà không được bao lâu thì bệnh nặng qua đời, Keizo vội vã trở về nhưng đã không kịp nhìn thấy mặt mẹ mình lần cuối. Tang lễ của người Nhật Bản thường là hòa thượng tới niệm Kinh, không thể chịu đựng nổi âm thanh của tiếng mõ gõ nên đã chạy ra ngoài một mình. Chị dâu Noriko hỏi anh có chuyện gì, anh đáp " Em không thể chịu đựng nỗi tiếng gõ mỏ kia, nó khiến em cảm thấy như mẹ đang rời xa theo từng âm thanh ấy, mà em chưa kịp báo hiếu với mẹ thấy người đã chết rồi, chăn ấm đệm êm cũng đâu thể mang theo xuống mồ. Có lẽ đó chính là những giây phút đau đớn nhất, khi con người ta muốn tận hiếu, lại thường là những lúc đã chẳng còn cơ hội.
Cho tới ngày hôm nay tôi vẫn luôn cảm ơn cha mẹ mình, tuy họ rất cổ hủ lạc hậu, nhưng việc để có thể liên lạc tôi mà học cách sử dụng QQ, Wechat, ngay cả việc tham gia diễn đàn âm nhạc 163.com cũng là bởi vì yêu thương tôi muốn ủng hộ mọi quyết định của tôi , ủng hộ việc tôi rời xa quê nhà buôn ba khắp chốn, ủng hộ cho mọi niềm đam mê trong có vẻ như chẳng có lợi ích gì của tôi, ủng hộ quan điểm không tìm được người thích hợp thì thà độc thân của tôi. Trong quan điểm của họ, tôi chính là tất cả mọi chân lý.
Cho tới ngày hôm nay tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn, Mr.K hỏi tôi đã tặng được những món quà gì cho cha mẹ, thế mà tôi là chẳng nghĩ ra nổi một món nào. Tặng hoa cho họ nhân ngày cha hoặc ngày của mẹ? So với việc đó có khi mẹ tôi còn thích tôi mua đồ ăn cho bà hơn. Tặng kem dưỡng da tay cho ba sao? Chắc hẳn ông sẽ cảm thấy rất kỳ quặc, sao tôi lại phú quý sinh lễ nghĩa như thế làm gì.
Từ trước đến nay cha mẹ tôi không cần tôi phải đem một đồng nào về nhà cả, khi cha mẹ muốn gọi điện video cho tôi, có khi tôi còn lấy cớ công việc bận rộn để từ chối. Rất nhiều năm về sau, khi bạn đi qua một bến cảng xa lạ nơi đất khách quê người, ánh đèn điện trong các quán vẫn còn sáng lung linh, nhưng bạn đã trở thành một thế hệ khác, không còn làm thơ, uống rượu, chỉ thích đi xa. Bạn sẽ nói rằng " Tuổi trẻ nào rồi cũng sẽ trôi qua, không bằng sớm ngày gặp lại nhau ". Chớp mắt một thời gian đã trôi qua, đừng để nó cho một cách phí hoài, nhân lúc hãy còn thời gian, đừng chần chừ gì nữa, hãuy yêu thương cha mẹ mình. Nên nhớ rằng hòn đảo cô đơn nào cũng có đại dương ấm áp, cánh chim bay có bầu trời chống đỡ, lãng tử bơ vơ luôn có bàn tay vuốt ve của người mẹ hiền từ.