Chương 30: Năm 20 tuổi tôi từng tưởng tượng ra cái chết

Sinh nhật năm 18 tuổi, tôi cùng bạn bè tham gia lễ trưởng thành. Mấy cô bạn tặng cho tôi rất nhiều món quà thể hiện cho sự trưởng thành, tôi cứ tưởng đó phải là bαo ©αo sυ các loại như Okamoto, Durex gì đó, kết quả lại toàn là sữa tắm, nước hoa và sơn móng tay. Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó tôi nhận được toàn là Okamoto, Durex, phải chăng cuộc sống của tôi bây giờ sẽ khác đi? Sinh nhật năm 20 tuổi, tôi đi tới Quảng Đông. Học kì 2 đại học, tôi cùng bạn bè ăn thịt nướng uống rượu, chơi trò nói thật làm liều, quen biết được một anh chàng đẹp trai bàn bên cạnh. Tôi nói hôm nay là sinh nhật tôi, anh hãy liền nâng chén chúc tôi sinh nhật vui vẻ, còn tặng thêm một cái cánh gà. Chúng tôi cùng nhau xông vào phòng kí túc nam xa lạ, hét lên với máy anh chàng đó rằng, " Chị đây còn đang cô đơn " .

Đám người độc thân năm đó giờ còn lại được mấy người? Năm 16 tuổi tôi đã từng nghĩ, phải chăng mình nên chết đi vào năm 20 tuổi, bởi vì cuộc đời này không có tình yêu, không có gì để lưu luyến, mỗi ngày sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Năm 20 tuổi tôi cũng đã đại học rồi, thực hiện được nguyện vọng của người thân trong gia đình, tôi làm như vậy đã quá đủ rồi. Thế là hàng ngày, tôi luôn tâm niệm mình nên chết đi vào năm 20 tuổi, còn tưởng tượng ra đủ cách để chết. Nhưng đến bây giờ tôi vẫn đang còn sống, năm nay tôi 24 tuổi tôi không chết vào năm 20 tuổi.

Lý do là gì đã không còn quan trọng nữa, tôi không tham sống cũng không sợ chết, nhưng tôi thấy mình hoàn toàn có thể trở nên tốt đẹp hơn. Trưởng thành Trưởng thành thực chất là một cuộc trao đổi, ta dùng sự đơn thuần thời thơ ấu cùng những ngơ nghệch chưa trải đời đổi lấy dũng khí để lớn lên.

[ Dịch vụ giao hàng của Phù Thủy Kiki]

Ai mà chẳng từng mong muốn được trở thành người khác phải trở thành một người khác, trở thành 1 người toả sáng hơn, thong dong hơn, tốt đẹp hơn, tùy hứng hơn, nhưng càng ngày ta càng nhận ra rằng, vì sao phải mơ tưởng tới cuộc sống của người khác chấm hỏi cuộc sống của chính mình còn đang lộn xộn như vậy, có thời gian để mơ mộng hão huyền về những điều đó, chi bằng hãy đối mặt với chính mình đi.

Đối với tôi mà nói, quá trình trưởng thành diễn ra nhanh nhất là từ năm ngoái đến bây giờ, dường như tôi đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, nhưng đôi lúc còn mơ hồ mông lung lắm. Tôi có thể nói rằng tâm hồn thiếu nữ của tôi vẫn đang tồn tại một cách mãnh liệt hay không? Tôi tôn thờ những điều đẹp đẽ, sùng bái tình yêu và đề cao sự tự do. Tôi thích những điều thú vị, có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ với nhiều điều trong cuộc sống, giống như một thiếu nữ khát khao được tìm tòi khám phá những điều mà mình chưa từng thấy trên thế giới, tìm kiếm những người mà mình cảm thấy thú vị.

Tóm lại, tôi vẫn thấy cuộc sống này còn nhiều điều lý thú. Cả năm nay tôi vẫn luôn một mình. Trong ấn tượng của tôi, lần đầu tiên đi phỏng vấn xin việc, bước trên lối đi của một tòa văn phòng lớn có phong cách sáng tạo phá cách, khi đó tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh nếu như mình làm việc trong môi trường này thì sẽ như thế nào, tôi sẽ có cuộc sống ra sao? Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy vui rồi, trong miệng còn đang nhai miếng sủi cảo vô cùng khó ăn nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc muôn phần.

Ôi! Bắc Kinh tuyệt vời làm sao! Cuối cùng tôi vẫn thất bại, nhưng không sao cả, lần đầu tiên mà. Tôi đi thuê nhà 700 tệ một tháng, có cửa sổ lớn đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, tuy rằng nhà có vách ngăn nhưng bên cạnh cũng là hàng xóm đồng trang lứa, sống chung cũng không có gì khó khăn, cuộc sống chung nhà chung đυ.ng này chắc chắn sẽ trôi qua nhanh thôi. Sau này tôi phát hiện ra một trong những người hàng xóm của mình có hơi thô lỗ, nhưng mà nơi đây cách công ty quá xa, thế nên đành chuyển chỗ khác.

Wao, phòng mới thì tốt hơn nhiều rồi. Tôi có nhà vệ sinh riêng, giường lớn, còn có ban công. Những người từng đến ngủ chung với tôi đều không tiếc lời khen ngợi, đương nhiên khen ngợi căn phòng chứ không phải tôi. Có một lần bị thương, đó lần đầu tiên tôi ý thức được rằng mình đã là người lớn, cần phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình. Tôi phải quyết định có làm phẫu thuật hay không, làm phẫu thuật như thế nào, phân chia tiền nong ra sao. Lúc đó tôi cảm thấy rốt cuộc mình đã có thể nắm giữ cuộc đời của chính mình, cho dù đó chỉ là một phần nhỏ nhỏ. Nhưng, đó là trưởng thành.

Tự do và cô độc Tự do chính là sự tự lập, không dựa dẫm, không sợ hãi.

[ Jiddu Krishnamurti ]

Những người sống một mình thường cảm thấy vừa tự do vừa cô độc. Tự do trong mắt nhiều người có lẽ là muốn về nhà lúc nào thì về, muốn ăn mặc hở hang tới đâu thì mặc, muốn đi ngủ mấy giờ thì đi, muốn ngủ với ai thì ngủ. Đây chỉ là một phần thôi, và nó cũng chỉ là vẻ bề ngoài.

Nếu phân tích sâu hơn thì bản thân đã không còn là kí sinh trùng định cư lâu dài trên quê hương mình nữa, không cần phải dựa dẫm vào cha mẹ và người thân, tự đối mặt với đủ mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống như chuyển nhà, nhảy việc, nộp tiền điện nước, Internet và đủ loại chi phí khác. Không sợ hãi mà lại là một lĩnh vực khác.

Những người trẻ tuổi như chúng ta lúc nào cũng sợ hãi, cố để lại cho mình rất nhiều đường lui, nhưng sau đó dần dần lại nhận ra những đường lui ấy chính là hòn đá ngán chân mình đi về phía trước. Sự thông minh trong nhất thời có thể hủy hoại cả tương lai một đời, đây chính là điều mà gần đây nhất tôi mới cảm nhận được. Tự do còn nằm ở chỗ, rốt cuộc tôi đã có thể được làm những điều mình thích, ví dụ như nửa đêm tỉnh giấc ra ban công ngồi ngắm trăng, việc này nghe có vẻ rất sến sẩm nhưng đúng là tôi đã làm như thế trong, lại ví dụ như đi xem phim về muộn, tôi ngồi trong xe taxi ngắm nhìn những ngọn đèn ngoài phố, đẹp lắm, không biết có được bao nhiêu người chú ý tới nó chấm phẩy; hay như đêm nay, đã rất khuya rồi mà tôi vẫn không ngủ được, có thể gõ bàn phím, hoặc là ghi âm, nếu như đang ở nhà mẹ tôi thế nào cũng đang la hét bắt tôi lên giường đi ngủ.

Nỗi cô độc đằng sau là sự tự do là điều dễ thấy. Mua quần áo mới cũng không cần phải ra cửa hàng để mua bởi vì sau khi tự đồ không ai có thể tham khảo ý kiến xem nó có hợp với mình hay không, lúc nào ăn cơm cũng phải cố gắng rủ cho bằng được một ai đó an toàn bởi vì sợ chứng sợ u uất phải ăn cơm một mình. Ngày thứ 7 và chủ nhật không muốn ở nhà chút nào, mặc dù ở nhà có thể đọc sách, chơi guitar, biết cách hoặc vẽ về cái gì đó cho hết một ngày, nhưng vẫn cảm thấy mình muốn được ra ngoài; đêm đến phải chăng cũng muốn có người nằm bên cạnh nói chúc ngủ ngon trước khi chìm vào giấc ngủ?

Những ví dụ này được mang tính chất gia đình còn nếu muốn nói một cách trừu tượng hơn, có nhiều khi cô độc chính là lúc trong lúc mà tôi mở miệng nói chuyện nhưng chợt phát hiện ra không có ai tiếp lời, tôi có rất nhiều điều, nhiều câu chuyện thú vị muốn chia sẻ nhưng lại không biết có ai đó chịu ngồi nghe hay không.

Thật lạc lõng, thật cô đơn.

Bạn bè đều cho rằng tôi độc thân suốt một thời gian quá dài nên vẻ cô đơn càng thể hiện rõ ràng hơn. Nhưng bạn cần phải hiểu rõ một điều, " một nửa kia " của bạn chỉ có thể xoa dịu nỗi cô đơn, nhưng không thể chữa khỏi được. Có điều, bây giờ tôi rất cần sự xoa dịu ấy. Tuổi tác Thực ra vốn không hề có cái gọi là sơn cùng thủy tận hay liễu ám hoa minh, một câu hát vang lên, một tiếng hò vọng lại, hóa ra non xanh nước biếc vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi đã đặt chân tới đây, quyết không phụ non xanh nước biếc, dù cho mai này có phải hối hả rời đi, gian khó khốn cùng, nhưng một đường có gió có trăng, đời này tôi đã thành phong cảnh.

[ Chung Hiểu Dương ]

Ở Năm nay tôi 24 tuổi. Ở độ tuổi này có người đã làm mẹ rồi, như tôi thì vẫn chưa có gì cả. Có thể tôi đã không còn được như xưa nữa, đêm hôm trước thức trắng biết là vậy hôm sau mọi thứ sẽ hiện hết lên mặt, giảm béo cũng không phải chuyện đơn giản, tôi từng thành công với nó bao giờ. Người ta bảo phụ nữ sau 25 tuổi đã bắt đầu bị lão hóa. Nói linh tinh! Cuộc đời của con gái nhà người ta vừa mới bắt đầu, lão hóa cái gì chứ? Năm 25 tuổi, bắt đầu bước chân vào xã hội, đóng vai trò là một công dân sánh bước cùng thời gian, làm những điều chính đáng, có thể những điều ấy mang đầy tính kích kích hay điên cuồng, liều lĩnh hay tùy hứng. Hãy cứ uống thứ rượu mà bạn muốn, chỉ cần bạn đủ tiền mau; hãy cứ ăn những món bạn thích, chỉ cần bạn cảm thấy yên tâm; hãy cứ kết bạn với những người mà bạn quý mến, đi tới những nơi mà bạn muốn đi, làm quen với những điều xa lạ. Tất cả những điều lý thú đều chỉ vừa mới bắt đầu, chúng ta chỉ vừa mới đặt chân vào ngưỡng cửa cuộc đời, vui còn không hết nữa là.

Tôi chưa từng quan ngại tới vấn đề tuổi tác, mỗi khi một giai đoạn của tuổi tác đều có những sự thực sự việc khác nhau để ta trải nghiệm. Năm 16 tuổi tôi cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp, năm 20 tuổi cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp, năm 24 tuổi vẫn cảm thấy nó tươi đẹp, chỉ là mỗi nét đẹp đều hông giống nhau, tuy nhiên chúng đều đẹp. Tôi sẽ còn sống năm 30 tuổi, 40 tuổi, 50 tuổi, thậm chí là lâu hơn nữa, chắc chắn sẽ còn rất nhiều điều đẹp đẽ khác nhau đang chờ đợi tôi. Đó mới là lúc để tôi ngẫm lại cuộc đời. Ý nghĩa của cuộc sống " Tôi yêu em, yêu đến quên cả ích kỉ, giống như cánh chim bồ câu đã rời khỏi vòng tay một người, người đó vẫn muốn chúc phúc cho nó bay cao xa hơn nữa." " Tôi thật sự không biết làm thế nào để có thể đến gần em, giống như một mục tiêu xa vời chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể với tới, tôi không chạm tới, cũng không bắt kịp, chỉ có thể ngồi đây để khóc than. " " Em có biết trên thế gian này, quý giá mà tôi từng thấy là gì không? Đó chính là tính cách cùng tự do trong tư tưởng của chính tôi. " " Chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, cho dù là một ngày hay một khắc, ta cũng chẳng thể xa nhau. " " Tôi muốn được cùng anh ấy đi tới cùng trời cuối đất, không bao giờ quay đầu lại." " Tôi luôn cảm thấy tình yêu thật kỳ lạ, nó thuộc về định mệnh, đối với tôi mà nói vậy tình yêu chính là : gặp nhau, yêu nhau và rồi không còn cách nào nữa."

Trên đây đều là những câu trích trong sách của Vương Tiểu Ba.

Tại sao bạn lại phải đi du lịch? Bởi vì gian phòng này quá lạnh lẽo. Tại sao bạn lại phải đi du lịch? Bởi vì du lịch là điều tôi thường làm trong những ngày mặt trời mọc rồi lại lặn.

[ Mark Strand ]

Đời này chẳng dám mong cầu gì ngoài tình yêu và tự do. Đây chính là ý nghĩa của cuộc sống.