Vừa về đến cửa hàng cũng đã gần 7h tối, Tư Ân liền đi vào nhà vệ sinh để thay ra bộ đồ ướt.
Khi quay lại cô đã mặc trên người một bộ đồ thoải mái với cái áo thun trắng và chiếc quần jean màu đen. Mái tóc dài ngang vai, ở phía đuôi tóc hơi gợn sóng được Tư Ân buộc lại gọn gàng.
Gương mặt tuy không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại có nét thanh tú ưa nhìn thu hút người đối diện, đặc biệt là đôi mắt 2 mí to và tròn
Từ cô toát lên sức hấp dẫn kiều mị khó tả. Lâm Tư Ân đối với người lạ vốn dĩ rất lạnh nhạt thậm chí có vài phần kiêu ngạo. Cô chỉ trưng ra nét tinh nghịch khi ở trước mặt những người thân quen mà thôi.
" Hoàn hảo " Lâm Tư Ân nhìn mình trong gương tự khen mình rồi bật cười khanh khách.
" Này Tư Ân cháu bị điên à, tối rồi mà còn đứng trước gương cười như điên vậy chứ " Người vừa lên tiếng là chủ của cửa hàng bán bánh pizza và cũng là người Tư Ân xem như ông ruột của mình - ông Phúc.
" Làm gì có, chỉ là khi nhìn mình trong gương cháu chỉ thấy một gương mặt xinh đẹp hoàn hảo thôi. Có khi ngày mai cháu đi đăng kí thi làm người mẫu luôn ấy chứ " Cô nói với ông Phúc xong lại cười ha hả tiếp.
" Thôi bớt tự luyến đi cái con nhóc này, chỉ sợ ai gặp cháu một ngày liền sợ chạy mất dép vì cái tính tự luyến này của cháu đấy " ông vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán vì cái tính khí này của Tư Ân.
" Chẳng phải có ông chịu được tính cháu đó hay sao hì hì " Cô ôm chầm lấy tay ông Phúc làm nũng.
" Mà sao hôm nay cháu giao hàng về trễ vậy ? " Thấy Tư Ân hôm nay về muộn hơn mọi bửa rất nhiều nên ông Phúc mới lo lắng hỏi han.
" Ông không biết đó thôi hôm nay cháu gặp phải đám ôn thần nên xui xẻo tới cỡ nào đâu... Giờ nhớ lại vẫn còn bực chết đi được, nhưng cũng không tệ lắm khi có thêm 4000 tệ vào ngân sách "
" Cái gì 4000 tệ cơ á!! cháu đi cướp của người ta đúng không ? " ông Phúc có vẻ không tin lời cô nói liền trợn tròn mắt hỏi lại.
" Trời ạ!! cháu đâu có xấu xa tới nỗi đi cướp đâu mà là tiền bồi thường, cháu bị người ta ăn hϊếp đó " Tư Ân làm vẻ mặt oan ức với ông Phúc.
" Ai mà ăn hϊếp được cháu cơ chứ, kẻ đó có bị đánh gãy tay hay gãy cái xương sườn nào không " Ông thừa biết Tư Ân sẽ chẳng để ai ăn hϊếp được mình nên chuyện đó còn lâu ông mới tin.
" Cháu bị người ta đạp vào ngực đến bây giờ vẫn còn hơi đau đây nè " Vừa nói cô vừa xoa xoa chỗ bị đau.
" Vậy thì kẻ đó chắc bị cháu đánh nhập viện rồi quá " Mặc dù lời nói là vậy nhưng ông cũng kéo tay Tư Ân lại để xem cô có bị thương nặng không.
Ông Phúc biết Lâm Tư Ân từ khi cô còn là một cô bé 7 tuổi. Lúc đó Tư Ân cùng mẹ và anh trai chuyển đến thành phố này sống. Cả nhà cô may mắn gặp được ông Phúc nên được ông giúp đỡ rất nhiều.
Ông Phúc không có con cháu nên coi mẹ Tư Ân như con ruột còn cô và anh trai thì như cháu trong nhà, ông đối xử rất tốt với họ. Năm Tư Ân lên 8 tuổi vì sợ bị bạn cùng trang lứa ăn hϊếp, nên ông Phúc và mẹ cô đã cho Tư Ân đi học võ phòng thân, Tư Ân học rất nhanh cô chỉ vào học 3 tháng ngắn ngủi liền đánh bại cậu bé học gần 1 năm trời.
Đến tận bây giờ rất nhiều thanh niên trai tráng khỏe mạnh cũng không phải đối thủ của Tư Ân, do từ nhỏ đã được tiếp xúc trong môi trường đánh đấm nên tính cách của cô cũng bị ảnh hưởng không ít, Tư Ân rất dễ nổi nóng và tức giận một khi giận lên liền kiếm người để đánh cho hả giận.
" Cháu cũng định vậy nhưng có tiền làm cháu nguôi giận nên cháu chỉ đá nhẹ cô ta một cái thôi " Thực sự thì cú đá đó Tư Ân dùng hết sức lực của mình để đá, ai kêu cô ta dám ăn hϊếp cô trước làm chi cơ chứ.
" Ngày mai là ngày nhập học đầu tiên của cháu ở ngôi trường mới, cháu học xong thì về thẳng nhà luôn đi khỏi ghé qua cửa hàng, ông có thể tự lo liệu được " Tư Ân đã đỗ vào một trường đại học nổi tiếng với số điểm cao nhất khối. Và ngày mai là ngày đi học đầu tiên của cô. Ông lo lắng vì sợ việc làm thêm tại cửa hàng có thể gây trở ngại cho việc học của cô.
" Ông yên tâm cháu có thể vừa học vừa làm được mà, với lại ông đã lớn tuổi rồi công việc giao hàng đối với ông rất nguy hiểm " Ông Phúc năm nay cũng đã ngoài 70, huống hồ Tư Ân coi ông như ông ruột của mình nên cô không thể để ông làm việc quá sức gây nguy hiểm đến sức khỏe được.
" Lâm Tư Ân!! Em lại gây sự với ai nữa phải không ? " từ bên ngoài bước vào có một giọng nói không từ tính vang lên.
Bên ngoài lúc này có một chàng trai đang đi vào cửa hàng, miệng anh ta đang phả ra những làn khói của thuốc. Tay trái đang cầm áo khoác vắt trên vai. Dáng người cao ráo tầm 1m80, thân hình vì có tập thể hình nên rất săn chắc, anh mặc áo thun đơn giản nên để lộ hình xăm con sói bên cánh tay. Gương mặt đường nét góc cạnh thể hiện rõ sự tuấn tú, chắc chắn sẽ không thua kém bất kì diễn viên nào.
Nhưng trên mặt anh ta lúc nào cũng giữ nét lạnh lùng, âm trầm nên không ai dám lại gần. Gương mặt đẹp trai này trái ngược hoàn toàn với thân hình và hành động đầu gấu của anh ta. Đôi mắt sắc bén có phần yêu chiều của anh ta lúc này đang hướng về phía của Lâm Tư Ân.
" Sao anh lúc nào cũng nghĩ xấu cho đứa em gái bé nhỏ, yếu đuối này của anh hết vậy, em của anh là bị người ta ăn hϊếp đó " Tư Ân nói bằng giọng nũng nịu sau đó cô liền chạy lại ôm chật cánh tay đang cầm điếu thuốc của anh ta.
" Mà này anh đừng hút thuốc nữa, mùi của nó khó chịu thực sự đấy " càu nhàu anh mình xong Tư Ân liền quăng ngay điếu thuốc vào thùng rác.
" Nói đi em gây ra chuyện gì, có ai nhập viện không, để anh giúp em giải quyết hậu quả " người đàn ông này anh ta là Lâm Tư Chính anh trai ruột của Tư Ân.
Lâm Tư Chính năm nay 25 tuổi, anh luôn rất thần bí ngay cả công việc mình đang làm cũng không cho Tư Ân biết. Tuy anh không nói nhưng nhìn vào cô có thể đoán được anh mình chắc chắn là làm những công việc liên quan đến giới hắc đạo.
Nhưng từ trước đến nay Tư Ân vẫn luôn rất tin tưởng anh trai mình, cô tin chắc anh ấy có suy nghĩ đúng đắn, nỗi khổ riêng nên cô mới không gặng hỏi nghề nghiệp của Tư Chính.
Năm Tư Ân 10 tuổi, mẹ cô vì bệnh nặng nên đã qua đời , cô có được cuộc sống như bây giờ là nhờ Lâm Tư Chính chăm lo cho cô. Ngay sau khi mẹ mất Tư Chính đã nghỉ học, ra sức đi làm để lo cho em gái mình có cuộc sống tốt hơn, từ tiền học phí mỗi năm, đến quần áo giày dép anh đều lo cho Tư Ân đầy đủ để cô không bị thiệt thòi với bạn bè....
Ông Phúc rất quý mến gia đình cô nên sau khi mẹ cô mất đã ngõ ý muốn nhận nuôi cả 2 anh em nhưng Tư Chính từ chối và chỉ nhờ ông chăm sóc cho em mình để cô có chỗ ăn chỗ ngủ đàng hoàng và không bị người khác khinh thường. Còn bản thân anh thì không muốn làm gánh nặng cho ông Phúc vì anh biết ông cũng đã lớn tuổi rồi.
Năm đó anh chỉ mới là chàng học sinh 16 tuổi nhưng lại có những suy nghĩ chính chắn. Những việc như vậy là quá sức với lứa tuổi của anh. Nhưng Tư Chính lại có thể tự mình vượt qua được, tự lo cho bản thân và còn lo cho cô chu tất chu toàn như vậy. Trên đời này cô chỉ còn mỗi anh là người thân nên thay vì nghi ngờ thì cô lại hoàn toàn tin tưởng anh tuyệt đối.
" Em tưởng anh đã bỏ mặc đứa em gái này rồi chứ. Một tháng nay anh còn chẳng thèm liên lạc với em... Hứ " cô giả bộ quay mặt đi làm vẻ giận dỗi.
" Anh phải đi giải quyết một số công việc quan trọng nên không kịp nói với em " Tư Chính yêu chiều giải thích còn đưa tay lên xoa đầu cô.
" Anh phải đãi em một bửa ăn thịnh soạn nếu không em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa đâu "
" Được rồi, em muốn gì anh cũng cho em hết " đối với hành động này của em gái, Tư Chính không những không giận mà còn hết mực nuông chiều.
" Hehe... Ông à mau lên hôm nay chúng ta sẽ đi ăn mấy món ngon "
" Thôi hai đứa cứ đi ăn đi ông ăn tối rồi, bây giờ ông phải đi mua nguyên liệu để mai làm bánh " Ông Phúc từ chối vì biết lâu lâu anh em họ mới có dịp đi ăn cùng nhau.
" Vậy bọn cháu đi đây tạm biệt ông " Tư Ân vẫy tay chào rồi kéo nhanh Tư Chính đi ra chiếc moto của anh.
" Hôm nay chúng ta sẽ đi ăn thịt ba chỉ, sườn xào chua ngọt, thịt cua luộc và nhiều món khác nữa " Chỉ nghĩ đến mấy món đó thôi là cô sắp chảy nước miếng rồi.
" Em đó chỉ biết ăn là giỏi thôi " Tư Chính lấy nón bảo hiểm đội vô cho Tư Ân rồi nhanh chóng lên xe moto chạy đi. Chiếc xe moto phóng đi nhanh trong màn đêm.
" Anh Tư Chính là số một, thật tuyệt " Tư Ân ngồi phía sau ôm chặt Tư Chính không những không sợ mà còn rất hứng thú với tốc độ của xe máy.
20 phút sau, tại nhà hàng món Âu nổi tiếng sang trọng giữa lòng thành phố. Hai người xuống xe đi vào bên trong, cách ăn mặc sơ xài tầm thường của hai người liền gây sự chú ý với mọi người xung quanh.
Những tiếng bàn tán và với những ánh mắt khinh thường đều không hẹn mà chĩa về phía của Tư Ân. Tuy ăn mặc sơ xài nhưng bù lại họ có khuôn mặt đẹp đẽ không hề thua kém bất kì diễn viên hay người mẫu nào.
Lúc này nhân viên nhà hàng ra gật đầu chào hỏi Lâm Tư Chính " Lâm thiếu, phòng của ngài đã chuẩn bị xong mời qua bên này " cách xưng hô cộng với hướng đi về khu Vip chỉ giành cho những người tay to mặt lớn, đã làm cho mọi người có mặt ở đây giật mình một phen.
Hai người vừa vào phòng nhân viên nhà hàng đã dọn ra sẵn những món cao lương mỹ vị ra đầy bàn.
" Anh ngầu ghê luôn á cái gì mà Lâm thiếu gì gì đó anh có gì giấu em đúng không ? " Tư Ân nhịn không được tò mò liền lên tiếng hỏi.
" Ăn đi " Tư Chính mặc kệ tính tò mò của em gái mình, liền lấy đĩa bít tết đã được anh cắt sẵn đưa về phía Tư Ân.
" Xa xỉ quá đi, em đâu có nói là muốn ăn mấy món đắc tiền này đâu " Miệng tuy nói vậy nhưng tay lại nhanh chóng gấp thật nhiều thức ăn bỏ vào miệng của mình. Tư Chính thấy vậy liền lườm cô em gái tham ăn của mình.
Sau khi chén xong một bửa ăn thịnh soạn cả hai người đi ra về. Cô được Tư Chính đưa về khu chung cư đã được cô thuê cạnh trường để tiện đi lại cho việc học, còn Tư Chính thì ở gần nơi anh làm việc cứ cách vài ngày là lại đến thăm cô.
" Tạm biệt đi đường nhớ cẩn thận" chào tạm biệt xong cô đi vào nhà, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường đã gần 9h cô thở dài đi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Lúc đi ra cô mặc một chiếc áo sơ mi đen với chiếc quần jean cùng màu.
Tư Ân đi về phía bàn trang điểm, cô vòng tay ra phía sau búi lại mái tóc dài của mình. Sau đó lấy trong hộc tủ ra bộ tóc giả của nam nhân đội vào đầu cùng với cặp kính giả cận. Nhìn cô bây giờ rất giống một tên con trai mọt sách.
" Trời ạ người gì mà vừa đẹp trai lại vừa đẹp gái nữa, sắc đẹp của mình thật tuyệt vời " tự khen mình trong gương xong cô xoay người đi ra khỏi nhà.