" Tại sao?"
Đồng Giai Mẫn cô đâu thuộc quyền sở hữu của hai người này tại sao lại không cho cô rời khỏi họ chứ. Cô lườm nguýt họ, đôi mắt cô ánh lên vẻ tức giận nhưng cũng may là kìm nén được xuống nếu không cô cũng chẳng dám đảm bảo trong buổi tiệc long trọng này mình sẽ phát ngôn ra những câu nói kinh điển nào nữa.
Đàm Khởi Nguyên có lẽ đã thấy cô và nhìn ra được sự giằng co giữa hai người đàn ông kia trong đó có cả con trai mình. Ông chững chạc bước tới, ho hem đánh động cho họ hay. Đúng như ông nghĩ đôi tay cô đã được họ buông ra nhưng vẫn còn chút lưu luyến. Ông gật đầu chào Thẩm Bạch Phong rồi kéo Đồng Giai Mẫn đi giải thoát cô khỏi bốn con mắt tranh giành. Nhưng dù cô đã đi rồi nhưng giữa họ dường như vẫn còn một cuộc chiến tranh nhỏ tận sau trong đáy mắt và phản ánh qua từng tia nhìn nhận đối phương.
Đến một bàn trống nào đó, Đàm Khởi Nguyên cầm ly rượu vang lên rồi đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi xoay để ly trên bàn, mắt cô đăm đăm nhìn vào từng giọt sóng sánh màu đỏ đậm. Hình như cô đang suy tính điều gì đó chẳng qua là không biểu lộ rõ trên khuôn mặt mà thôi.
" Đình tiên sinh vẫn chưa về đâu?"
Ông trầm ngâm một lúc rồi mới nói ra, ban nãy ông đã gặp Đình Mục Quân và nói về chuyện của cô nhưng trái với những điều ông dự đoán. Anh chẳng hề có chút biểu hiện gì ngoài giục ông mau chóng kêu cô ký vào bản chuyển nhượng tài sản.
Cô không đáp lời, lặng lẽ tiến lại khán đài giật mic của mc khiến tất cả mọi người đều lập tức chú ý về phái cô. Cô đảo mắt xung quanh một hồi xem Đình Mục Quân đang ở vị trí nào rồi hít thở sâu cất tiếng nói:
" Trong buổi từ thiện ngày hôm nay, tôi muốn đấu giá một điệu nhảy. "
Vừa dứt lời thì hàng loạt tiếng cười vang lên như đang vả vào mặt cô vì sự ngu ngốc đó. Bình thường trong buổi đấu giá thì vật được đưa lên sàn ít nhất cũng phải có giá trị một chút, một điệu nhảy thì có gì đáng giá chứ.
Nhưng điều đó không quan trọng đối với cô. Bất chấp những lời nói chế giễu của bọn họ cô vẫn cố gắng chờ đợi ai đó lên tiếng. Cô nở một nụ cười tươi hết cỡ, nhưng sâu thẳm lại ẩn chứa nỗi buồn.
" 500 triệu!"
Tiếng Đàm Khanh vang lên khiến mọi người hoàng hốt đổ dồn sự chú ý về hắn. Họ có nhầm không? Một điệu nhảy thôi mà cũng có người ra giá ư?
Đàm Khởi Nguyên nheo mày nhìn thằng con trai. Ban nãy ông đã bán tính bán nghi rồi, ai ngờ lại là thật. Đứa trẻ bệnh hoạn do chính ông sinh ra này lại để mắt đến Đồng Giai Mẫn ư? Họa to rồi! Hắn ta rất cuồng phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ gợi cảm và thành đạt nhưng cái cuồng của hắn lại rất đặc biệt. Hắn không biểu lộ rõ ra ngoài rằng mình là một tên biếи ŧɦái, bệnh hoạn nhưng trong tâm trí lại ẩn chứa ý đồ đen tối. Bằng mọi cách nhất định cũng phải câu được con mồi, lừa được lên giường rồi mới buông tha.
" 1 tỷ!"
Thẩm Bạch Phong trầm mặc cất tiếng nói, anh nhìn cô không chớp mắt tưởng chừng như đang khao khát muốn chiếm đoạt nhưng mọi người có thể nhìn ra được sự khó chịu, ghen tuông trong đó.
Đồng Giai Mẫn coi như hai lời nói vừa rồi như không khí, cô chẳng muốn nghe. Hai bên cứ tiếp tục mà nâng giá lên khiến cho một điệu nhảy cô đem lên sàn bỗng chốc đã lên tới chục tỷ. Tiếng chế giễu, khinh miệt đã không còn nữa mà thay vào đó là sự ngưỡng mộ, ngạc nhiên.
Cô vẫn im lặng chờ đợi người nào đó đứng ra mua điệu nhảy của cô, chờ đợi trong sự tuyệt vọng. Tuyến lệ của cô lại nhạy cảm rồi, nó đang muốn đẩy nước mắt ra ngoài nhưng lại không được sự cho phép của cô.
" 100 tỷ!"
Tiếng nói vừa được phát ra thì khuôn mặt diễm lệ của Đồng Giai Mẫn rạng rỡ hẳn lên. Ông trời không phụ lòng cô mà. Cô chợt thấy khóe miệng của Thẩm Bạch Phong và Đàm Khanh giật giật như đang chuẩn bị nói gì đó. Số tiền này đã quá cao rồi hẳn là họ sẽ không dám trả giá thêm nhưng lỡ đâu...hiện tại họ đang lên cơn điên dại mà... Sợ rằng kế hoạch của mình bị họ phá hoại nên cô mau chóng chốt giá.
Người đàn ông trả giá đó thoạt nhìn qua cô đã biết là ai. Nhưng vẫn coi như chưa từng gặp mặt lần nào. Hắn ta cung kính cúi chào giơ bàn tay ra trước mặt cô, tuy rằng lại không có ý định muốn nhảy cùng.
" Mời cô theo tôi vào phòng, tiên sinh của tôi muốn nhảy cùng cô."
Đồng Giai Mẫn mỉm cười khẽ gật đầu rồi đưa tay cho hắn ta nắm lấy. Thẩm Bạch Phong siết chặt đôi bàn tay, anh không cam tâm nhìn cô cứ vậy mà lướt qua trước mắt mình. Anh cứ nghĩ, cô dám đấu giá một điệu nhảy như vậy chẳng qua chỉ muốn cùng anh và Đàm Khanh chơi đùa một chút. Nào ngờ lại không phải thế. Có lẽ cô đã có sẵn kế hoạch, chỉ chờ ai đó ra giá cao để thực hiện bước tiếp theo mà thôi.
Đồng Giai Mẫn được đưa đến một căn phòng sang trọng, hắn ta mở cửa cẩn trọng mời cô vào. Cô mừng rỡ xách váy bước vào trong, lòng cô lại một lần nữa nở hoa tưng bừng. Ánh mắt cô đăm chiêu nhìn bóng lưng quen thuộc ấy, chờ được người đó quay lại nhìn mình.
" Quân, em..."
Đình Mục Quân tức giận quay người lại ném một sắp tiền vào người cô một cách phũ phàng.
" Em dám đấu giá một điệu nhảy chỉ vì muốn gặp tôi ư? Cần thiết gì phải thế chứ? Ký vào đây số tiền em nhận sẽ nhiều hơn thế."