Chương 39

" Nếu tôi đã không đủ trình thì xin hỏi ngài có đầy đủ sự thuyết phục cho câu nói của mình chưa?"

Mức độ hiểu ý của cô mơ hồ thật nhưng thông qua cách nghĩ nông cạn của Thẩm Bạch Phong thì Đồng Giai Mẫn cô có thể ngang tầm anh. Anh nghĩ bốn từ " ông chủ tương lai " có thể làm cô nghĩ rằng anh ngu ngốc chấp nhận cô làm nhân viên cho công ty anh sao? Mất vợ rồi đâu dại mà đánh mất luôn sản nghiệp.

Anh muốn ám chỉ trong tương lai anh sẽ là ông chủ của phiên tòa tuyên án cô tội danh gϊếŧ người có mưu đồ. Nhưng rất tiếc, cô nhất định không để ngày đó xảy ra.

Hàm ý cũng đã đưa ra hết nhưng xem ra độ thuyết phục thì còn rất kém cỏi. Một người thành công trong kinh doanh như Thẩm Bạch Phong chẳng lẽ chỉ sau một cái chết mà trình độ hiểu sâu lại kém vậy ư?

Anh vô tay đôm đốp đứng dậy tán thưởng câu trả lời thông minh của Đồng Giai Mẫn. Cô khác xưa rồi, không còn ngây ngô đơn thuần nhú ngày xưa nữa. Xem ra Bạch Kim Nam huấn luyện cũng khá tốt.

Anh còn cho rằng lời nói của anh sẽ khiến cô chột dạ, lộ ra sơ hở để anh thăm dò sự thật nhưng nào ngờ cô lại bình tĩnh đến vậy. Để làm được như thế quả không dễ dàng huống hồ rằng cô đã từng yêu anh.

Từng bước chân mang theo vẻ thích thú tiến lại gần Đồng Giai Mẫn, ép sát cô vào cửa. Một tay chống lên cao đứng chắn cơ hội tẩu thoát, tay còn lại khẽ nâng cằm cô lên. Càng lúc anh càng muốn nhanh chóng tống cô vào tù.

" Bạch Kim Nam sai cô đến chỉ để đấu khẩu với tôi?"

Thực sự nhàm chán đến mức Thẩm Bạch Phong muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô sao? Anh còn ngu ngốc giữ ý nghĩ con gái sợ khoảng cách sát gần nhau với người khác giới ư? Nhầm to rồi, cô sẽ chẳng vì thế mà đỏ mặt run rẩy vô tình lộ sơ hở đâu.

" Nếu như đến đấu khẩu với ngài thì đã không mang theo hồ sơ xin việc. "

Cô đưa hồ lên mượn cơ hội hất tay anh ra khỏi cằm mình. Nở nụ cười lanh lợi với Thẩm Bạch Phong. Có lẽ hiện tại anh đang rất bực tức với sự đối phó nhanh nhạy này của người con gái ngây thơ khi xưa.

Phút chốc ngọn lửa ấy dập tắt, anh lại nghĩ đến cách đơn giản hơn. Muốn bắt được cọp thì tại sao anh không thử vào hang cọp thử xem. Lỡ đâu lại phát hiện được điều thú vị.

Anh vẫn ép cô áp lưng vào cánh cửa, song khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần sát hơn. Hơi thở nam tính của anh phả sát vào mang tai cô khiến cô khẽ rùng mình. Đúng là nơi nhạy cảm của phụ nữ. Nhưng cho dù có khơi dục thì tâm trí anh vẫn không muốn động vào sát nhân.

" Còn thích tôi chứ?"

Thẩm Bạch Phong đã biết sáu năm về trước cô thích anh, cô muốn được làm bạn gái anh nhưng rất tiếc anh lại chọn chị gái cô. Song cũng có thể bị phũ lại sự quan tâm bao ngày nên đã rèn giũa thành lớp vỏ mạnh mẽ như ngày hôm nay.

Đồng Giai Mẫn hóa đá vài giây, cô không nghĩ Thẩm Bạch Phong sẽ nói đến chuyện này.

Đừng có thế chứ? Sao lại rung động rồi? Không được cô phải kìm chế, đã thề rằng sẽ không để tình cảm yếu đuối đó quay trở lại cản bước con đường trả thù của mình.

" Đúng vậy, tôi thích được làm việc tại công ty của ngài."

Cô rời khẽ đẩy anh ra, tự giác đặt hồ sơ lí lịch của bản thân lên bàn làm việc của Thẩm Bạch Phong.

" Xin mời ngài, nếu có thông báo mới hãy liên lạc cho tôi."

Cô lịch sự cúi chào Thẩm Bạch Phong rồi mở cửa bước ra. Chỉ còn một chút nữa thôi là cô không kìm được bản thân mình rồi. Không hiểu tại sao lại vô dụng đến vậy.

Trở về biệt thự Bạch Gia cô bỗng thấy có chút gì đó trống rỗng, hình như thiếu ai thì phải. Quản gia thấy cô trở về liền cung kín cúi chào:

" Mừng tiểu thư về nhà."

Cô gật đầu định bước lên phòng nào ngờ quản gia nói tiếp:

" Thiếu gia ngay sáng nay đã đưa cô Hạ quay về Nga rồi, cả công ty cũng đang được dịch chuyển."

Có chuyện gì mà Bạch Kim Nam lại nhanh chóng rời đi như vậy?

Nghe giải thích mới hay, mẹ nuôi cô nhập viện vì xuất huyết dạ dày muốn anh ngay lập tức quay về bên bà. Nhưng anh lại chẳng muốn rời xa Hạ Y Y nửa bước nên đã đưa nó đi theo. Vì phải canh thời gian đến Nga kịp lúc bà phẫu thuật nên chưa kịp thông báo với Đồng Giai Mẫn cùng về chung.

Cuộc sống ở Nga thật tốt đẹp nhưng dường như nó không hợp với cô. Cô thích những dư âm tươi đẹp của nơi chôn rau cắt rốn hơn.

Ở nhà được vài ngày cô nhận được một cuộc gọi lạ, bên kia không nói rõ danh tính nhưng hình như là đàn ông.

Theo như đối phương nói sẽ đến đón cô tại quán cà phê gần nhà, đặc điểm nhận dạng là Ferrari màu đen viền đỏ. Cô đang muốn thử xem người lạ mặt đó hẹn cô để làm gì, có mục đích nào? Nhưng vừa mới mở cửa thì đã bị một lực nào đó kéo vào. Cô vũng vẫy giãy giụa cố thoát khỏi nhưng vô ích, la hét cũng chẳng được gì vì cô bị bịt miệng lại bằng cách khăn có tẩm thuốc mê.

Không biết cô đã bị đưa đi đâu, đến nơi nào chỉ biết sau khi tỉnh dậy phát hiện chiếc đầm trên người mình mặc ban sáng bị lột ra, thay vào đó là chiếc váy ngủ quyến rũ đến mê người, để lộ vòng hai vòng đầu cuối gợi càm đến khiêu dục.

Chẳng lẽ cô đã bị? Không thể nào người cô không có đau hơn nữa tấm ga trắng còn chưa có dính máu.

" Xin cô yên tâm, ông chủ của tôi chưa làm gì cô cả? "