Chương 35: Mẹ con tâm sự

Triệu Bình Phong đi rồi, cửa lớn nhà họ Bạch chậm rãi đóng cửa phía sau anh, canh phòng nghiêm ngặt.

Mà trong phòng ngủ ở lầu hai, sau khi Bạch Đa Đa dùng bữa xong, dưới sự trấn an của chị gái, có chút mệt mỏi nên đã ngủ. Cậu nghiêng người cuộn tròn trong chăn, tóc đen mềm mại xõa tung trên gối đầu, che lại hơn nửa gương mặt của cậu, lông mi run lên nhè nhẹ, có vẻ như ngủ không ngon giấc lắm.

Sau khi Triệu Bình Phong, hai người lớn đóng cửa phòng lại nói chuyện hồi lâu, Lâm Hàm Ý và Bạch Thụ Lễ sau khi ra quyết định rồi đến phòng này, đã nhìn thấy con trai mình trong dáng vẻ như thế.

Sau khi Lâm Hàm Ý thở dài một tiếng, ngồi ở bên giường nhẹ nhàng đẩy tóc mái của Bạch Đa Đa ra một chút, ánh mắt từ ái nhìn gò má phiếm hồng của cậu, lẳng lặng ngồi đợi.

Mãi đến ba giờ chiều, Bạch Đa Đa mới giật mình tỉnh lại từ trong giấc ngủ, nhận ra mẹ mình đang ngồi ở một bên, cậu dụi dụi mắt rồi lập tức ngồi dậy: "Mẹ ạ?"

"Tỉnh rồi à, giờ con cảm thấy thế nào rồi", Lâm Hàm Ý tự tay sửa lại một chút cổ áo đang xốc xếch của cậu, nhìn đôi mắt nhập nhèm mơ màng của con trai mình, và bộ đồ ngủ gấu mèo vải lông xù cậu đang mặc trên người, trong phút chốc lại thầm cười nghĩ, con trai mình vẫn chỉ là một cậu bé mãi chưa lớn mà thôi.

Con bà vẫn luôn rất ngoan ngoãn, bố mẹ nói gì vẫn luôn nghe theo đó, cho tới bây giờ không thấy cậu mở miệng cãi lại lần nào.

Bà nhớ tới chuyện đã xảy ra ở trong phòng khách, trong bụng có cảm giác hơi khó chịu, Bạch Đa Đa thì hướng sau lưng bà, nhìn quanh vài cái ở ngoài cửa, sau đó do do dự dự mà nhỏ giọng hỏi một câu: "Con vẫn khỏe. Mẹ, chú ấy đâu rồi..."

Lâm Hàm Ý nghe vậy nhướng mày, lấy ngón tay khõ một cái vào đầu của cậu nói rằng: "Nhanh như vậy đã hết giận à? Còn tìm cậu ta nữa".

"Con không có", Bạch Đa Đa che trán của mình giải thích, "Con chỉ là muốn hỏi một chút thôi, chú ấy có lợi dụng con để làm chuyện gì có hại cho nhà chúng ta không hả mẹ?"

Lâm Hàm Ý biết được trong lòng Bạch Đa Đa vẫn đang lo lắng cái gì, mặc dù rất không muốn nói tốt cho Triệu Bình Phong, nhưng vẫn lắc đầu một cái, nói sơ lược hết mọi chuyện cho cậu nghe qua một lần.

Có điều bà vẫn sợ Bạch Đa Đa nhẹ dạ, muốn lập tức quay đầu lại, nên sau khi kể lại hết rồi, vẫn như cũ rất nghiêm túc nhắc nhở một câu: "Tuy là cậu ta thật sự rất thích con, nhưng nói như thế nào, con vẫn là "cây cải nhỏ" mà bố và mẹ đã nuôi dưỡng bao năm nay, sau lưng chúng ta cậu ta dám làm những chuyện như vậy, có khác gì kẻ cắp đâu chứ".

Bạch Đa Đa vẫn trầm mặc cúi đầu ngồi ở trên giường từ lúc mẹ mình đang nói chuyện, trong mắt tâm tình nhìn không rõ, mãi đến khi nghe hiểu được ý theo câu nói đầy thấm thía của mẹ rồi, mới nhịn không được lộ ra nụ cười ngày đầu tiên của hôm nay, đành nghiêng đầu nhìn bà một cái rồi cạn lời mà nói: "Mẹ đưa ra so sánh gì kỳ thế, con mà là cây cải nhỏ, thế thì chị hai con chắc là củ cải lớn rồi".

Trong phòng làm việc sát vách Bạch Vưu Thiến đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó tiếp tục mặt không thay đổi châm trà cho cha mình.

Trong phòng ngủ, Bạch Đa Đa thả lỏng người tựa ở chỗ đầu giường, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn bức tường màu trắng hồng đối diện, chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình vào lúc này: "Mẹ à, sau khi con nghe mẹ nói chú ấy cũng không có ý đồ khác gì rồi, đúng thật là con thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cũng không tức giận. Có điều sau khi trải qua chuyện này, cảm giác đầu óc như mụ mị đi lúc chú ấy mới tỏ tình với con xong cũng đã nguội lạnh bớt, chắc có lẽ con phải cần một khoảng thời gian suy nghĩ thật kỹ".

"Con thích Triệu Bình Phong thật à", Lâm Hàm Ý đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Sau khi Bạch Đa Đa sửng sốt trong nháy mắt, ánh mắt chuyển qua nhìn mẹ mình không chớp, vẫn rất bình tĩnh mà gật gật đầu.

Chuyện này cũng không cần phải phủ nhận, có điều...

Cậu nhẹ nhàng hỏi ngược lại Lâm Hàm Ý: "Mẹ và bố có phải vẫn rất để ý tới chuyện thân phận của chú ấy đúng không".

Lâm Hàm Ý nhớ tới hồi nãy ở phòng khách, bà và Bạch Thụ Lễ ra sức làm khó dễ người đàn ông quỳ dưới đất kia, cũng cũng rất thẳng thắn nói cho cậu biết: "Sẽ không, bố mẹ đều là những người văn minh cởi mở, sẽ không quá để ý chuyện kia đâu. Nhưng điều bố mẹ quan tâm nhất vẫn là hạnh phúc của con, Triệu Bình Phong không phải là người thường, có lẽ sẽ không phải là người thích hợp nhất dành cho con".

Bây giờ cậu mới suy nghĩ việc này dưới góc độ của mẹ mình. Cuối cùng thì bà cũng vẫn là một người mẹ bình thường khác như trăm vạn người mẹ trên đời này, lo lắng người bạn đời của con mình sẽ không đủ tốt. Đặc biệt là với cậu con trai từ trước đến nay vẫn rất nghe lời, rất hiểu chuyện, lại không hề mạnh mẽ như chị gái cậu, nên bà lại càng lo lắng nhiều hơn.

Đáy lòng Bạch Đa Đa xúc động, cậu hướng về phía Lâm Hàm Ý cười cười an ủi, cam đoan với mẹ: " Cả nhà cứ yên tâm, nói như thế nào thì con vẫn là một người trưởng thành có tư tưởng độc lập rồi, sẽ biết suy nghĩ thật kỹ về cuộc sống của mình".

Mà nghe Bạch Đa Đa nhắc tới hai chữ "cuộc sống" này, Lâm Hàm Ý mới nhớ tới mục đích chủ yếu để bà muốn nói chuyện với con mình.

Chỉ thấy mà lắc đầu, cắt đứt lời của người đang muốn nói tiếp: "Không đúng, con không hề suy nghĩ cho kỹ".

"Thật ra con cũng đâu muốn tiếp quản công ty, vì sao lại không nói cho bố mẹ biết?"

"... ", Bạch Đa Đa mở miệng ra vẫn chưa kịp khép lại, đã bị Lâm Hàm Ý đột nhiên vạch trần tâm sự của cậu, làm cậu trở tay không kịp, "Là chú Triệu nói cho bố mẹ biết ạ?" cậu lập tức nghĩ tới Triệu Bình Phong, dù sao bình thường có gì cậu cũng đều nói cho người ấy biết.

Không ngoài dự đoán, nét mặt Lâm Hàm Ý điềm nhiên như không, gật đầu xem như là thừa nhận, nhưng dưới đáy lòng lại đang giận dỗi mà nghĩ, "ông chú" tốt bụng của con còn ghê gớm đến nỗi dám chỉ trích mẹ là một người mẹ độc đoán nữa cơ mà.

Thấy Lâm Hàm Ý đã biết suy nghĩ của mình rồi, Bạch Đa Đa có chút bất an nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt lóe lên một tia thận trọng, giải thích: "Đang định tìm một lúc thích hợp để nói với mẹ, Trong khoảng thời gian này con tiếp xúc không ít, nhưng chuyện trên thương trường con... thật sự không thích lắm. Xin lỗi mẹ, mẹ đã mất công sắp xếp sẵn cho con, cũng là vì muốn tốt cho con. Giờ con lại nói như thế, mẹ đừng giận con nha."

Bạch Đa Đa rũ con ngươi xuống, có hơi sợ đến không dám nhìn Lâm Hàm Ý, còn mẹ cậu thì đang nhìn vào chỏm đầu của cậu, rốt cục nhịn không được bắt đầu xoa xoa đầu cậu giống như khi còn bé vậy, tức giận nói rằng: "Ngày hôm nay mẹ vẫn cứ suy nghĩ mãi, chẳng lẽ nào trong mắt con, mẹ lại là một người mẹ độc đoán đến thế. Mà bây giờ nhìn con ra vẻ sợ mẹ đến thế này, xem ra Triệu Bình Phong nói không sai rồi".

"A", Bạch Đa Đa vội vàng dúi đầu vào để mặc bà xoa xoa, kéo ống tay áo mẹ mình lắc lắc như đang muốn làm nũng, lập tức thay đổi thái độ: "Chú ấy nói bậy, rõ ràng Bạch phu nhân là người mẹ vừa hiền lành vừa dịu dàng lại còn đẹp nhất trên đời này!"

Lâm Hàm Ý bị lời nói ngọt ngào của con trai đáng yêu làm cho thấy thật hài lòng thoả dạ, đồng thời trong đầu đã đánh một cái dấu X thật lớn lên cái tên Triệu Bình Phong, sau khi thở dài một hơi, gương mặt lập tức nghiêm túc trở lại nhìn Bạch Đa Đa.

Cậu cũng thấy chột dạ, cũng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn bà chăm chú.

"Là lỗi của bố mẹ", giữa lông mày Lâm Hàm Ý mang theo một chút hối hận để nói ra mấy chữ này, sau đó nhấc tay ngăn lại Bạch Đa Đa đang vội vã muốn nói gì, tiếp tục nói, "Bố của con quanh năm chỉ biết nghĩ đến các sinh viên của ông ấy. Còn mẹ thì lại vẫn quá chuyên chế áp đặt rất nhiều thứ lên con, mà quên hỏi rằng con có thật sự muốn hay không".

Lâm Hàm Ý nhìn về phía trong mắt của Bạch Đa Đa, đột nhiên tràn đầy tâm tình vừa thấy không nỡ vừa đầy yêu thương rất phức tạp, bà chậm rãi nói ra quyết định sau khi đã thảo luận rất lâu với chồng mình:

"Mẹ sẽ để con đi du học ở Pháp, học đúng ngành học mà con yêu thích. Nhưng con không được gặp Triệu Bình Phong nữa, hai đứa có thể nhân cơ hội này để thử thách tình cảm dành cho nhau. Sau đó sẽ quyết định có còn muốn tiến tới với nhau hay không, con thấy thế nào? "

...

Mấy giờ trước, giữa đại sảnh nhà họ Bạch, Bạch Thụ Lễ trịnh trọng đưa ra yêu cầu trực tiếp dành cho người học trò cố chấp của mình:

"Nếu như cậu đồng ý sẽ không làm phiền Đa Đa nữa, tôi cũng sẽ đồng ý để nó đi Pháp, đi con đường nó thích đi. Trong những năm đó, cậu không được xuất hiện ở trong tầm mắt của nó, cũng là một cách để tôi xem xem, vì muốn tốt cho Đa Đa, cậu có thể làm được đến mức nào".

Lâm Hàm Ý gật đầu, lẳng lặng nhìn người đàn ông có tính chiếm hữu và ham muốn khống chế đều cực mạnh kia.

Nhiệt độ lạnh như băng từ đầu gối đang tiếp xúc với sàn nhà truyền đến, trong lòng Triệu Bình Phong trở nên hoảng hốt, bố mẹ Bạch đúng là đã đưa ra cho anh một lựa chọn quá mức khó khăn.

Thật sự anh có thể chịu nổi lần xa cách lâu dài này, sau khi đã trải qua quãng thời gian đầy tươi đẹp được ở bên cạnh người mình yêu...?

Mà Bạch Đa Đa vẫn còn trẻ, tâm tính bất định, có khi nào ở nước Pháp lãng mạn đa tình, sẽ quên anh đi?

Sau một hồi im lặng thật lâu, anh lên tiếng.

"Em sẽ không chọn", giọng nói khàn khàn của Triệu Bình Phong vang lên trong một âm tần gần như không thể nghe thấy, "Không ai có thể quyết định thay cho em ấy được."

"Em muốn để Đa Đa tự lựa chọn".